Type: HagiangSophie
Khi Bạch Hạ trở lại Tiêu phủ thì trời đã sập tối, vừa định bước vào cổng thì nhìn thấy Tiêu Sơ đang men theo ngõ nhỏ từ đằng xa đi tới, tuy trời khá tối nhưng vẫn có thể nhận ra được y đi rất chậm, dáng đi nặng nề.
Chờ đến khi y lại gần chỉ còn cách khoảng một trượng thì Bạch Hạ mới lên tiếng: “Tranh Ngôn, huynh suy nghĩ gì mà thần người ra thế?”.
Tiêu Sơ dừng bước, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng phía trước lúc này mới liếc sang, vẻ mặt khẽ biến đổi như thể đến giờ mới phát hiện ra Bạch Hạ đứng đó, y ngập ngừng một thoáng rồi khẽ gọi: “Hạ Hạ…”.
Bạch Hạ đột nhiên nhíu mày, tiến lên trước hai bước, bắt lấy bên tay áo đã che hết hơn phân nửa bàn tay y, vừa vén lên liền lộ ra vết, máu loang lổ từ trên cổ tay xuống ngón tay: “Không phải muội vừa mới bôi thuốc rồi băng bó lại cho huynh rồi sao?”.
“Bất cẩn…”.
“Bất cẩn, bất cẩn, huynh thì lúc nào cũng bất cẩn, không coi sức khoẻ của mình ra gì hết!”, Bạch Hạ giận dữ mắng y một trận: “Muội đã nói với huynh thế nào rồi? Vết thương này sâu đến mức thấy cả xương, suýt chút nữa đã tổn thương đến kinh mạch rồi. Nếu không chăm sóc cẩn thận, rất có khả năng sẽ để lại di chứng nghiêm trọng. Huynh chơi trò ‘thân tàn chí không tàn’ nhiều quá nên nghiện rồi phải không? Chân vừa khoẻ đã muốn phế tay rồi!”.
Tiêu Sơ chỉ yên lặng lắng nghe, nhìn nàng không chớp mắt, cuối cùng Bạch Hạ cũng cmar thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-hoan-canh/16008/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.