Tứ Muội đang rất lo lăng, bởi vì vừa sáng ra công tử nhà hắn đã đi ra ngoài cùng với nha đầu kia, rồi sau khi trở về, sắc mặt y lại có gì đó không ổn cho lắm, không biết có phải do cơn đau tối hôm qua vẫn chưa thuyên giảm hay không.
Song công tử lại tỏ ra không muốn nói nhiều, vừa bước vào cổng đã lầm lì đi thẳng đến thư phòng. Điều kỳ lạ là nha đầu kia lại không hề làm cái đuôi nhỏ bám theo công tử giống như mọi khi nữa, mà lại cúi đầu như một tiểu cô nương hiền lành, dịu dàng, quay trở về phòng của mình. Từ khi mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời đứng bóng, hai người vẫn chưa chịu xuất hiện.
Tứ Muội muốn hỏi nhưng lại không dám, vốn định đi tìm Chiến Phong trò chuyện thì con sói tuyết này lại cứ như bị trúng tà, chẳng biết vui mừng chuyện gì mà cứ nhảy tới nhảy lui trong vườn, không lúc nào yên.
Thế là hắn đành phải lủi thủi leo lên nóc nhà nằm đếm râu của mình để giết thời gian, đếm tới đếm lui cũng đếm không hết. Hắn thấy thật là quá sức buồn chán, bực bội…
Trong lúc Tứ Muội đang giằng co với mớ râu của mình thì Tiêu Sơ đang tự kiểm điểm lại bản thân.
Thánh nhân dạy rằng: Mỗi ngày ta phỉa tự phản tỉnh mình ít nhất mình ít nhất ba lần.
Sau khi suy ngẫm lại những gì mình đã làm, quả nhiên Tiêu Sơ đã rút ra được ba sai lầm.
Thứ nhất, không nên vì vài ba lời của đối phương mà đã nổi lên lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-hoan-canh/15991/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.