Nước Lương và nước Sở không phải là láng giềng, ở giữa còn bị ngăn cách bởi Bắc Tề và thảo nguyên mênh mông, cho nên khi vừa nghe thấy bốn từ “Bạch gia Mai Lĩnh”, nam tử quả thật cảm thấy rất kinh ngạc.
Bạch Hạ thấy vậy lại nhướng mày hỏi thêm lần nữa: “Huynh không tin?”
Nam tử bất giác bật cười: “Cô nương chỉ dựa vào việc bắt mạch đã nói ra được bệnh căn (1) của tại hạ, tại hạ sao có thể không tin. Có điều, ta thân là chủ nhà lại không biết được người của Bạch gia đã đi vào địa phận nước mình, quả thật rất đáng hổ thẹn”.
(1) Bệnh căn: Căn nguyên của căn bệnh.
“Không không không, huynh đừng có hiểu nhầm. Không phải ta tới đây với tư cách là đại diện cho Bạch gia chúng ta đâu nhé”, Bạch Hạ chớp mắt, cười như thể tiểu hồ ly trộm được gà: “Thật ra, ngoài huynh không có ai biết được ta đang ở đây đâu”.
Nam tử hơi sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”.
“Rất đơn giản, lần này ta lén chạy ra ngoài chơi, cho nên người nhà đương nhiên không biết được hành tung của ta.”
Nam tử dường như bắt đầu có dự cảm không lành, lặng lẽ thở dài, sau đó vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy thì, cớ gì cô nương lại phải nói với tại hạ thân phận thật sự?”.
“Bởi vì ta muốn đến phủ của huynh làm phiền mấy ngày, nếu vẫn cố tình che giấu thì chẳng phải quá thất lễ rồi sao?”
“Nếu như cô nương không có đủ lộ phí tìm chỗ ngủ trọ thì tại hạ có thể giúp được chút ít.”
Bạch Hạ lắc đầu ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cap-doi-hoan-canh/15985/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.