Chương trước
Chương sau
Editor: Sn

Sáng hôm sau, bốn giờ rưỡi, tiếng loa phóng thanh của đoàn làm phim đã đánh thức tất cả mọi người.

Hoa em thò đầu ra khỏi lều, phát hiện camera quay phim đã chĩa vào mình và bắt đầu quay, cô hét lên che mặt: Này, tôi còn chưa trang điểm, tắt đi nhanh!

Nhóm hai cô nàng Ngọt Ngào còn trẻ, tỉnh dậy rất nhanh. Khi Hoa chị và Hoa em trang điểm xong chui ra khỏi lều, hai cô ấy đã bắt đầu tập thể dục.

Hoa Tỷ cảm thán: Tuổi trẻ thật tốt.

Hoa em hắt hơi: Dì nhường đường cho cháu, cháu cũng muốn đi tập thể dục buổi sáng.

Hoa chị: Con bé này, ba ngày không đánh là em lật tung mái nhà!

Ngốc Manh và Lãnh Diễm cũng chui ra khỏi lều, mọi người đã thu dọn đồ đạc xong, nhưng thấy lều của hai vị lão tướng vẫn không có động tĩnh gì. Nhân viên lén lút kéo khóa lều ra xem, thấy số một mặc quần đùi hoa, râu ria xồm xàm, ôm số hai như ôm gối, ngủ ngon lành.

Số hai nằm dài trên đất với vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc nhìn thấy đầu của nhân viên đoàn phim thò vào, vội vàng đưa tay ra cầu cứu: Nhanh tới cứu tôi! Tôi không thể đánh thức lão ta dậy! Tôi sắp bị đè chết rồi!

Đạo diễn từ bên ngoài kéo khóa lại, vẻ mặt đăm chiêu nói: "Họ đã lớn tuổi rồi, hãy để họ ngủ thêm một chút, đợi đến khi mặt trời mọc sẽ không gọi họ dậy nữa.

Trong lều vang lên tiếng kêu la thảm thiết của số hai: "Này! Đạo diễn, sao ông lại nỡ lòng nào thấy chết không cứu!

Khi tất cả mọi người đã thu dọn xong xuôi, ánh đỏ bắt đầu ló rạng ở đường chân trời, mặt trời sắp sửa mọc lên. Mọi người rảo bước tìm kiếm vị trí thuận lợi nhất, giơ cao điện thoại.

Mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sáng như dòng suối vàng tràn bờ, bỗng chốc bao trùm cả thành phố. Khuôn mặt và quần áo của mỗi người đều phủ lên một lớp ánh kim, ai nấy cũng hân hoan reo hò để lưu giữ khoảnh khắc đẹp nhất trước ống kính máy quay.

gốc Manh kéo nhẹ vạt áo của Lãnh Diễm, rướn người đến gầm tai anh, giữa tiếng cười vang dội xung quanh, lớn tiếng nói: Không muốn anh biết ước mơ khi bước chân vào giới giải trí của em à?

Lãnh Diễm cũng bị bầu không khí lây lan, anh mỉm cười đáp lớn: Đúng vậy!

Ngốc Manh rạng rỡ cười, ánh mắt anh lấp lánh tình yêu, cậu mấp máy môi, khẽ nói một câu, giọng nói hoàn toàn bị tiếng reo hò xung quanh át đi, nhưng Lãnh Diễm lại nghe rõ ràng.

Cậu nói: Ước mơ của em chính là anh.

...(wattpad: pod1803)

Chương trình ghi hình kéo dài bốn ngày đã kết thúc. Mọi người cùng nhau ăn sáng tại trang trại như bữa cơm chia tay, và ai cũng vội vã lên đường. Số một và số hai đều xin nghỉ từ các đoàn phim khác để đến ghi hình chương trình; Hoa chị phải về nhà để tổ chức sinh nhật cho con gái, cô cũng mời Hoa em đi cùng, nghe nói con gái Hoa chị rất thích nghe Hoa em hát; bộ đôi hai cô nàng Ngọt Ngào phải về trường học, họ mới chỉ là sinh viên năm nhất, dù là thần tượng cũng không thể bỏ bê việc học.

Lãnh Diễm vắng mặt bốn ngày, cũng dồn đống công việc cần xử lý, anh mặt dày năn nỉ xin Ngốc Manh đến ăn tối cùng mình vào buổi tối như một đặc ân, cuối cùng mới hài lòng trở về công ty.

Khoảng 4 giờ chiều, Ngốc Manh thu dọn đồ đạc đến chỗ Lãnh Diễm, khi đến gần công ty Lãnh Diễm thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là anh trai của Lãnh Diễm (có vấn đề về thần kinh).

Anh trai: Đã nhận được số tiền cuối cùng rồi.

Ngốc Manh: Vâng, cảm ơn ngài.

Anh trai: Không cần cảm ơn, cậu đã trả lại tôi đầy đủ số tiền tôi mua cậu về từ Lãnh Diễm, thậm chí còn kèm theo cả lãi. Nhưng tôi thực sự khâm phục cậu, bốn năm qua, số tiền cậu chuyển về mỗi tháng gần như bằng toàn bộ lợi nhuận của cậu, vậy mà cậu vẫn có thể trả lại tôi một cách dứt khoát như vậy.

Ngốc Manh: Nếu không trả được cho ngài, làm sao tôi có tư cách gặp lại Lãnh Diễm?

Anh trai: Được thôi, vậy thằng em của anh đành phải tạm thời giao cho em quản rồi, hẹn gặp lại, em dâu. A không đúng, em rể.

Ngốc Manh: Hẹn gặp lại, anh vợ.

Ngốc Manh cất điện thoại vào túi, nở nụ cười với Lãnh Diễm đang bước tới.

Lãnh Diễm vẫn giữ vẻ đẹp khiến người ta ghen tị, trên khuôn mặt xinh đẹp hằn lên chút ghen tuông, anh cố ý hỏi: Vừa rồi ai gọi điện cho em vậy?

Ngốc Manh: Là quảng cáo bán nhà.

Lãnh Diễm: Của công ty nào? Mai anh sẽ cho họ phá sản!

Ngốc Manh: "Nói lại lần nữa xem nào?"

Lãnh Diễm:...

Lãnh Diễm: Tối nay em muốn ăn gì?

Ngốc Manh: Chẳng phải anh sống một mình sao?, để em nấu cơm cho anh, thế nào hửm?

Lãnh Diễm: Được rồi, em làm gì cũng ngon, chỉ cần nhìn em, không khí cũng trở nên thơm ngon.

Ngốc Manh: Anh hãy suy nghĩ kỹ về thiết lập của mình xong sắp xếp lại câu nói vừa rồi đi.

Lãnh Diễm: Tình yêu có thể làm tan chảy con người lạnh lùng nhất thế giới.

Ngốc Manh: OK.

Nói xong, Ngốc Manh bất lực hôn lên môi Lãnh Diễm. Khuôn mặt Lãnh Diễm vẫn rạng rỡ như thường, nhưng không còn chút lạnh lùng nào.

-Hoàn-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.