Chương trước
Chương sau
Editor: Sn

Mãi đến khi sau bữa ăn tối, sắc mặt của Hoa em vẫn không tốt hơn.

Buổi tối, sau khi tất cả mọi người vào phòng ngủ, Ngốc Manh như thường lệ đi tuần tra quanh trang trại, gặp Hoa em đang hút thuốc một mình bên lùm cây nhỏ. Hai người trò chuyện vài câu, Hoa em đột nhiên hỏi Ngốc Manh, Ban đầu khi cậu bước vào giới giải trí, vì lý do gì?

Lần thứ hai bị hỏi vấn đề này, Ngốc Manh vẫn không trực tiếp trả lời mà chỉ nhún nhẹ vai.

Hoa em nói, tôi tiến vào vòng tròn này cũng rất đơn giản, vì Hoa chị. Tôi và Hoa chi là bạn cùng phòng ở đại học, lần đầu tiên gặp chị ấy, tôi đã biết chị ấy khác với những người khác. Chị ấy hoạt bát nhiệt tình, sinh ra ở thành phố lớn, là con nhà giàu, không như tôi, một con nhỏ quê mùa nghèo nàn chưa trải sự đời. Chị ấy thông minh như thế, xinh đẹp lại có kiến thức phong phú, tôi đã từng nghĩ trên đời này không có thứ gì mà chị ấy không biết. Cậu hẳn là sẽ hiểu loại cảm giác này đúng không?

Ngốc Manh mỉm cười, cậu hiểu rõ ý chỉ của Hoa em. Bọn họ là cùng một loại người, chỉ là khi đối mặt với những tình huống tương tự lại có lựa chọn khác nhau.

Hoa em nói tiếp, khi đó gia đình không đồng ý cho tôi học đại học, ngàn dặm xa xôi chạy từ dưới quê lên để dẫn tôi về, là Hoa chị giúp tôi trốn, còn tìm người đuổi bọn họ về lại. Chị ấy nói với tôi, tôi là chính tôi, con đường của mình chỉ có thể tự mình quyết định, hãy sống như một con người chứ không phải là một con búp bê vải. Sau đó, chị ấy không chỉ giúp tôi tìm được một công việc để trang trải chi phí sinh hoạt mà còn kèm cặp tôi học tập và giúp tôi nhận được học bổng. Từ đó, tôi coi chị ấy là ước mơ cả đời, tôi mong muốn trở thành một người như chị ấy, mong được ở bên cạnh chị ấy , dù cô ấy có ước mơ gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp chị ấy thực hiện. Thế mà...

Hoa em dẫm nát tàn thuốc, hừ lạnh một tiếng, chị ấy phản bội tôi, cũng tự phản bội chính mình.

Ngốc Manh hỏi, cô hận chị ấy sao?

Hoa em cười lạnh nói, cậu nghĩa sao hả?

Ngốc Manh lại hỏi, cô hận chị ấy, hay là hận chính mình?

Hoa Mị như bị chọc vào chỗ xương sườn mềm uy hiếp, cô giật giật khóe miệng, đưa tay che mặt. Một lúc sau, cô bất lực nói, tôi không hiểu vì sao lúc trước mấy người đó lại nói cậu là Ngốc Manh, tôi thấy rất thông minh hơn ai hết.

Hoa em nói: Đúng thế, tôi hận chị ấy, cũng hận bản thân mình. Người dạy tôi phải kiên định, tự tin và làm chủ cuộc đời chính là chị, nhưng người cuối cùng thỏa hiệp cũng là chị. Tôi cũng hận bản thân mình, vô dụng như tôi, miệng thì nói vì ước mơ của chị ấy mà sẵn sàng hy sinh tất cả, nhưng lại chẳng thể làm được gì cả...

Sau khi đi dạo quanh nông trại, Ngốc Manh đi thẳng đến biệt thự nơi Lãnh Diễm ở. Vừa bước vào cửa, cậu mới nhận ra mình đi nhầm, định quay lại thì bị Lãnh Diễm vừa bước ra từ phòng tắm chắn ngay trước cửa.

Lãnh Diễm: "Em muốn đi đâu?"

Ngốc Manh: "... Lấy đồ ngủ."

Lãnh Diễm: Không cần, bộ đồ em【 cởi 】ra sáng nay đã được giặt và sấy khô rồi.

Ngốc Manh rùng mình, cảm thấy câu nói của Lãnh Diễm có một sự tinh tế kỳ lạ nào đó.

Ngốc Manh trượt xuống khỏi giường, thoát khỏi vòng tay ôm của Lãnh Diễm, nói rằng mình đi tắm rồi chạy vào phòng tắm. Khi tắm xong ra, Lãnh Diễm đã nằm trên giường, chỉ còn đèn ngủ cạnh giường là bật sáng.

Ngốc Manh lau khô tóc rồi chuẩn bị lên giường ngủ. Lãnh Diễm bỗng nhiên lên tiếng, anh muốn nghe truyện cổ tích trước khi ngủ.

Ngốc Manh: Hả??? Anh bị tổ chức hắc ám hạ độc rồi à?

Lãnh Diễm nhìn lên trần nhà, mặt không biểu cảm, tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn nghe thôi.

Ngốc Mạnh hít một hơi thật sâu, nói một cách bất lực: Lãnh Diễm, thực sự đấy, đừng đùa nữa.

Lãnh Diễm ngồi dậy, nhìn Ngốc Mạnh: Tôi đùa gì cơ?

Ngốc Mạnh: Lãnh Diễm, bảy năm rồi, anh đã không còn là Lãnh Diễm của ngày xưa, tôi cũng không còn là Ngốc Manh của ngày xưa. Tôi đảm bảo sẽ hết sức phối hợp với anh trong hai ngày tới, sẽ không để anh hay danh tiếng của công ty anh bị tổn hại chút nào. Vậy nên, xin anh đừng giả vờ ngây thơ nữa, tôi không quen.

Ngốc Manh xoa xoa mặt, thở dài: Nếu anh vẫn còn oán giận tôi vì chuyện giải tán, tôi xin lỗi. Tôi đã vì tiền mà hủy hoại ước mơ của anh, đó là lỗi của tôi. Anh muốn tôi làm gì, tôi cũng sẽ hợp tác.

Lãnh Diễm xốc chăn xuống giường, đi đến trước mặt Ngốc Manh, đẩy cậu ngã xuống giường, cúi người xuống, hai tay chống bên tai Ngốc Manh, áp sát vào tai cậu nói: Tôi đã nói rồi, tôi muốn nghe em kể chuyện cổ tích trước khi ngủ. Nếu em không muốn kể, vậy thì hãy hôn anh chúc ngủ ngon, giống như tối hôm trước khi chúng ta tách ra, em đã thừa lúc tôi ngủ mà hôn tôi vậy.

-----------

Giải thích một xíu về xưng hô công thụ

Lúc có người ngoài thụ sẽ xưng "em" gọi "anh", còn lúc không có người ngoài thụ sẽ xưng "tôi" gọi anh. Công trước khi hoà giải với thụ sẽ xưng "tôi" gọi "em" dù có người ngoài hay không. Sau khi hoà giải cả hai sẽ thống nhất xưng hô "anh - em".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.