Ekip chương trình nhanh chóng di chuyển đến trang trại nhỏ, cùng với ba cặp đôi khác.
Một cặp đôi nam ca sĩ, đã chia tay nhau hơn chục năm, giờ đây đều đã có chỗ đứng vững chắc trong làng giải trí. Hai người vẫn thường xuyên liên lạc và khoác vai nhau bước vào căn phòng được sắp xếp.
Một cặp đôi nhóm nhạc nữ ngoài mặt thì cười hì hì trong lòng lại MMP, một người vẫn lơ lửng ở mức trung bình khá trong làng nhạc, một người đã sớm từ giã sân khấu để trở thành nội trợ. Khi quay phim hậu trường, họ ríu rít nói chuyện thầm thì, nhưng khi máy quay tắt, họ lại tỏ ra chả thèm quan tâm đến người kia nữa.
*có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".*(Tui tra thì nó ra như này, nếu giải thích sai sót thì mong mn thông cảm nha)
Hai cô gái trẻ mới nổi, vừa bước vào đại học, theo đuổi phong cách ngọt ngào, ngây thơ. Khi không chụp ảnh, họ dành thời gian vui đùa với mèo chó trong trang trại.
Ngày đầu tiên gia nhập, mọi người không có nhiều việc làm, dành cả ngày để quay phim hậu trường và làm quen với môi trường mới. Khi ăn tối, mọi người nhắc đến Lãnh Diễm vẫn chưa đến, ai cũng tỏ ra rất thông cảm, kim chủ ba ba tới là may rồi, còn đòi hỏi người ta phải đến đúng giờ sao?
Mỗi người sau khi ăn xong thì có người tán dóc, có người đi ngủ. Ngốc Manh theo lệ cũ đi kiểm tra xung quanh nông trại một vòng. Đi kiểm tra đến cổng lớn, bỗng thấy một hoặc hai chiếc xe bảo mẫu đang tiến vào trong. Lãnh Diễm thân mặc một bộ đồ Tây lịch lãm bước xuống xe, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng quý phái của anh đẹp như phát sáng.
Ngốc Manh nhìn Lãnh Diễm bước về phía mình, lòng rối như tơ vò, trăm mối ngổn ngang, miệng đắng cay ngọt bùi đủ vị. Người càng đến gần, càng đến gần, càng đến gần... Lại đi thẳng qua Ngốc Manh, bước vào bên trong.
Ngốc Manh: ??? Bảy năm không gặp muốn mù là mù luôn thế à?
Ngốc Manh đứng yên tại chỗ nhìn theo nhóm bảy tám người càng đi càng xa, dụi dụi mắt vì bị chói sáng, quay đầu ra hiệu cho xe bảo mẫu đi về phía bãi đỗ xe chuyên dụng. Cỏ trên nền đất trước cửa là do ông đây mới trải đó, lỡ cán nát thì chương trình có đền cũng không được.
Sau khi dời xe xong quay lại khu vực nghỉ ngơi, đạo diễn đang hăng say múa may quay cuồng nói chuyện phiếm với Lãnh Diễm, thấy Ngốc Manh bước vào cửa liền tiện tay chào hỏi. Ngốc Manh lịch sự hàn huyên vài câu, quay người định đi, Lãnh Diễm ở phía sau gọi cậu lại.
"Cậu là Ngốc Manh?"
Ngốc Manh trợn mắt lên trời, hoá ra anh bị mất trí nhớ à, thế còn đỡ hơn mù.
"Không được, không được, thái độ không đúng, đây là Kim chủ ba ba!" Ngốc Manh điều chỉnh biểu cảm cho phù hợp, quay đầu lại với nụ cười nghi hoặc, một câu, đúng rồi, xin hỏi ngài đây là ai ạ?
Vừa dứt lời, ánh mắt của Lãnh Diễm đã trở nên sắc lạnh, biểu cảm lạnh lẽo như vừa dẫm phải một đống phân bò.
Hướng dẫn viên đứng nhìn hai người trò chuyện, cảm thán: Kích thích quá đi!
Thật tiếc vì bây giờ là giờ nghỉ ngơi nên không có lịch quay phim, nếu không chỉ đoạn trailer thôi cũng đủ hot rần rần hai tháng《Cuộc hội ngộ đầy sát khí sau bảy năm của hai con người từng thân thiết như anh em, nhưng giờ đây lại xa lạ như người dưng.》
Đạo diễn trong lúc phấn khích rút điện thoại ra, ngay khi ông mở camera, đèn flash như ngọn lửa bùng cháy... Chiếu sáng toàn bộ căn phòng! Hai người đang im lặng giằng co cùng lúc nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn lặng lẽ tắt camera: ... Như thể nghe thấy tiếng tiền tài trợ bay đi.
Ngốc Manh bối rối nhưng vẫn lịch thiệp chào tạm biệt và trở về căn biệt thự nhỏ của mình.
Lãnh Diễm quay lại chỗ đạo diễn đang run lẩy bẩy, hỏi: "Chẳng phải mỗi nhóm đều ở chung với nhau sao?"
Đạo diễn: "Đúng vậy đúng vậy."
Lãnh Diễm: "Tại sao cậu ấy lại ở riêng một mình?"
Đạo diễn: "Cả trang trại đều là của cậu ấy, cậu ấy muốn ngủ ngoài đồng tôi cũng không thể quản được."
Lãnh Diễm chân thành nghiêm trọng nói: "Thân phận đặc biệt không phải là lý do để được đối xử đặc biệt. Ngay cả nhà tài trợ cũng không có quyền yêu cầu ở riêng một nơi."
Đạo diễn: ... (kim chủ ba ba nói gì cũng đúng hết á) "Đúng, chương trình của chúng ta phải đối xử công bằng với mọi người, không được phân biệt đối xử! Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy, đảm bảo hai người sẽ ở chung một phòng."
Lãnh Diễm gật đầu hài lòng, vung tay ra hiệu, dẫn theo vệ sĩ đang khuân hành lý đi thẳng đến căn biệt thự nhỏ độc lập đã được sắp xếp sẵn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]