Chương trước
Chương sau
Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 105: Dương Đông Kích Tây!

“Nếu tôi nói xin anh hãy tránh ra, thì anh có tránh sang một bên không?”

Đó là những lời nói không mấy là thân thiện từ miệng Nhật Thiên mà ra, bên ngoài có xảy ra động tĩnh lớn như vậy không lý nào hắn không phát hiện và vốn là đang muốn chạy ra cứu viện nhưng nào ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một người nam nhân ăn mặc khá quái dị ngăn cản bước chân của tôi.

“Không, ta sẽ không.”

Người nam nhân thẳng thừng đáp lại câu nói của tôi, bởi vì trên mặt của người này đang đeo một cái kính che gần hết cả phân nữa khuôn mặt, nên tôi không ra được anh ta thần sắc.

“Tại sao?”

Bởi vì trực giác của tôi cảm nhận được anh ta không có ác ý với tôi, nên tôi không có lập tức ra tay mà ngược lại kiên nhẫn hỏi anh ta lý do vì sao, vì tôi tin rằng nếu như có một người không có sự ác ý với tôi nhưng lại ngăn cản tôi muốn làm cái gì đó, thì chắc chắn có lý do chính đáng.

“Không thể nói, nhưng ta chắc chắn với cậu, ta vì tốt cho cậu, cho nên ta không thể cậu đi tới chỗ đó.”

“Nếu vậy thì, cáo từ.”

Tôi nháy mắt di động, lấy tốc độ nhanh nhất của mình vòng qua người anh ta, nếu thực sự vì tốt cho tôi mà phải để mặc những người khác phải chết, vậy thì xin lỗi, cái lòng tốt đó tôi không muốn nhận lấy.

Nhưng rồi không gian đột nhiên biến đổi, đợi thời điểm tôi lấy lại tinh thần, tôi nhận ra mình đã xuất hiện ở bên ngoài Hạ gia biệt phủ, mà xung quanh nó xuất hiện một lớp kết giới hoàng kim giam giữ toàn bộ cả Hạ gia ở bên trong.

Tôi không biết bằng cách nào, nhưng có vẽ như tôi bị anh ta cưỡng chế di chuyển không gian ném ra bên ngoài.

“Cứu tôi!! Không làm ơn!!”

Ahhhh!!!

Từ góc độ này tôi có thể nhìn thấy được những tộc nhân của tôi đang muốn chạy thoát, như tất cả đều bị lớp kết giới đáng chết đó ngăn lại, họ không có biện pháp nào để thoát ra ngoài việc cầu cứu người bên ngoài.

“Đợi một chút! Tôi tới…”

Đợi khi tôi muốn ra tay giúp họ thì đã quá trễ, một loạt tiếng súng máy chói tai truyền tới, bọn họ nháy bị những đạn đồng cỡ lớn đục ra hàng chục lỗ thủng trên người thành một cái tổ ong.

Và cái thứ đã tạo ra cái cảnh tượng này, tôi nhận ra nói, nó là cái con người máy đi cùng với Lâm Thành Chủ mà tôi nhìn thấy tối qua, những cũng vì thế, tôi lập tức đoán ra được đứng ở đằng sau cuộc thảm sát này là người nào.

Họ đã hứa, chính miệng họ đã hứa sẽ giúp đỡ Hạ gia và tôi đã tin tưởng họ!

Đây là phản bội!! Đây là dối trá!

Trong nháy mắt tâm trí của tôi bị phẫn nộ hận thù xâm lấn không chỉ vậy mà còn có cả cảm giác bị phản bội, quá mức tức giận tôi không ngừng dùng tay đấm lên trên bức tường vô hình, tôi muốn đem nó đập vỡ ra để tôi có thể tiến vào bên trong cứu người, nhưng tất cả đều vô dụng, nó không một chút gì lung lây trước từng quyền của tôi.

Phụ Thân! Tiểu thư! Hạ gia mọi người! xin hãy cố gắng sống sót, tôi lập tức sẽ tới cứu mọi người ngay!

Trong lòng cầu xin đồng thời hi vọng tại bên trong kết giới những người thân, bằng hữu của tôi được an toàn, tôi xoay người rồi lấy tốc độ nhanh nhất vượt nóc băng tường chạy đi.

Tôi biết rõ, chỉ với một phân thân như tôi thì vô dụng thôi, tôi biết chỉ thể nghĩ biện pháp để cứu ra bản thể đang bị giam giữ ở phía dưới Thành Chủ Phủ, thì còn may ra có một chút khả năng.

Sau khi tôi rời đi được một lúc, người nam nhân đó lại lần nữa xuất hiện, anh ta đứng tại vị trí mà tôi vừa rời mới đứng, im lặng không nói một câu nào nhìn bóng lưng vội vã của tôi, đợi khi tôi đã hoàn toàn đi xa, anh ta cũng xoay người biết mất trong hư vô.

……………………….

Có lẽ để giải thích cho việc tại sao chuyện này lại xảy ra, thì phải quay lại nữa giờ trước đó.

Hạ Gia Biệt Phủ, tại trước cửa lớn.

Thật Lâm Như Vận cô cũng thật khá cũng rất bất đắc dĩ, theo dự tính ban đầu cô không muốn thanh thế phô trương như thế đi tới đây, nhưng thuộc hạ của cô lại nói với cô như vậy là xây dựng khí thế đồng thời để gây sự chú ý, làm như vậy một phần có lẽ khiến bọn quái vật kia e ngại.

Phần khác thì làm bọn chúng trong lòng sinh ra nghi ngờ, nghĩ rằng liệu đây có phải là cái bẫy nào đó hay không, khiến chúng không dám động thủ và cô bị thuyết phục, cảm thấy bọn thuộc hạ nói có đạo lý, nên chấp nhận.

Và hiện tại bọn họ đang ở trong một cái căn phòng tiếp khác rộng lớn bàn chuyện.

“Thật không ngờ có một ngày, vị nổi tiếng, nữ người hùng, huyền thoại sống của Thương Viễn Thành lại tới thăm nơi này, đây là đúng là Rồng Tới Nhà Tôm, thật đúng là vinh hạnh, thụ sủng nhược khinh cho Hạ mỗ mà.”

Người vừa nói câu đó vừa mang ra một ly trà có vẻ ngoài vô cùng đắc tiền bốc lên hơi nước đặc lên phía trước mặt Lâm Như Vận, không ai khác chính là Hạ Chính Quân.

Lâm Như Vận thật ra vô cùng nổi danh, phải nói rất là nổi tiếng tại trong Thương Viễn Thành, không ai mà không biết, nhờ việc cô tại năm xưa cả chục năm về trước là người đã dũng cảm đứng lên chống lại đồng thời cũng lật đổ được vị thành chủ đời trước của Thương Viễn Thành.

Kẻ mà năm đó chuyên quyền độc đoán, tham nhũng, đánh thuế nặng, bóc lột sức lao động, cưỡng hiếp nhà lành, giết người máu lạnh đồng thời thống trị nơi này bằng vũ lực không gì không làm, khiến cho người dân năm đó rơi vào lầm than.

Bởi vậy mà cô trở thành người đầu tiên trong lịch sử được người dân ủng hộ và bầu cử cô trở thành Thành Chủ Thương Viễn Thành, mà không thông qua Đại Ngôn Vương Triều tuyển chọn.

“Không dám nhận, năm đó ta chỉ là may mắn có được những người đáng tin tưởng đắc lực trợ giúp mà thôi.”

“Không nói những chuyện này, Hạ tộc trưởng, ngươi cũng hẳn thừa biết rõ ta tới đây là có mục đích có chuyện muốn nói.”

Lâm Như Vận vừa nói với một nụ cười kèm theo, trong khi đó Hạ Chính Quân thần sắc lóe lên sự lo âu.

“Không biết, Lâm Thành Chủ muốn nhờ Hạ gia chuyện gì?”

“Ta muốn để các người tập hợp tất cả toàn bộ người dòng chính lại, đem bọn chúng cùng ta tới Thành Chủ Phủ.”

Chớp chớp đôi mắt, cô tiếp tục nói tiếp.

“Hẳn là ngươi rất tò mò đi, tại sao ta muốn làm vậy đi, nguyên nhân cũng không phải không thể nói nhưng đó là chờ đến khi các người cùng chúng ta quay lại Thủ Phủ của ta đã.”

“Nhưng đừng lo lắng, ta không có ý đồ gì với các ngươi, việc ta đang làm chính là đang bảo vệ các ngươi.”

“Bảo vệ?”

Hạ Chính Quân phản ứng trước lời nói của Lâm Như Vận, mà Lâm Như Vân như có như không nói.

“Ngươi có thể hiểu là đang có kẻ có ý đồ tà ác nhắm vào các ngươi và ta hiện ta đang muốn bảo vệ các ngươi khỏi bọn chúng.”

“Nghe có vẻ nguy hiểm.”

Ánh mắt của Hạ Chính Quân tức khắc trở nên sắc bén, mà cô chỉ nhìn thẳng vào mặt hắn, sắc mặt không thay đổi tí nào.

“Hạ mỗ đã hiểu rồi, nếu vậy thì ta đi thông báo cho tộc nhân của mình.”

“Nên nhớ, chỉ có dòng chính thôi.”

“Vâng, thành chủ cứ yên tâm để cho Hạ mỗ.”

Hạ Chính Quân cúi đầu, tuy rằng trong lòng vạn lần không muốn giao sự an toàn sinh mệnh của mình cho người khác, nhưng người ta không chỉ có quân lực mạnh mà còn chức quyền cao, hắn có muốn cũng không làm được gì, không thể làm trái lệnh, bằng không rất dễ sẽ bị tru di cửu tộc.

Đợi khi Hạ Chính Quân rời đi, thì đúng lúc này luôn đi theo không nói lời nào Hiên Phong chợt đứng lên, anh ta xoay đầu đưa mắt nhìn về một hướng ở phía xa.

“Đại nhân? Ngài cảm nhận được gì sao?”

Hiên Phong thu hẹp mắt, anh quay về phía Lâm Như Vận đáp.

“Ta cảm nhận được có một cỗ khí tức vô cùng tà ác ở phía xa, nó rất kỳ quái, giống như thể đang mời gọi ta vậy.”

“Vậy ngài tính làm sao?”

“Ta sẽ tới đó thử xem, thành chủ xin hãy vẫn cứ giữ nguyên theo kế hoạch trước đó.”

Sau đó Hiên Phong như một tia chớp vút bay đi xa phía chân trời và để lại phía sau rơi vào bất an Lâm Như Vân.

Với tốc độ có thể nói đã vượt qua cả vận tốc của âm thanh, Hiên Phong phải bay tới một lúc, rời xa Thương Viễn Thành bay tới khoảnh cách cách thành phố khoảng mười dặm, anh lập tức nhìn thấy được một cánh đồng cỏ và có kẻ đã sớm chờ anh ở đó.

“Là ngươi sao? kẻ đứng sau tất cả chuyện này.”

Trước mặt anh là một kẻ ngoại hình cùng với cách ăn mặc nhìn khá giống với Tây Ưng Châu cả ngàn năm trước đám Quý Tộc, trước thời điểm mà Đại Châu Lục này bị Đại Ngôn Vương Triều chinh phục.

Người đàn ông tóc bạc có vẻ ngoài ma mị, anh ta hiện tại đang ngồi trên một cái bàn trà với trên bàn có vô số loại bánh kéo cùng ấm trà đang phớt lên mùi trà thơm ngon.

Đối với câu hỏi của Hiên Phong, anh ta không lập tức trả lời mà đầy ưa nhã mời Hiên Phong ngồi xuống cùng thưởng thức trà với mình.

“Hmm ~ nếu theo cách nói của các ngươi, thì gần giống như vậy.”

Đợi Hiên Phong ngồi xuống uống một ly, người đàn ông đáp lại câu hỏi của anh.

“Gần giống?”

“Ngươi tới đây hẳn là không chỉ muốn hỏi ta nhiêu đó thôi đâu nhỉ.”

Anh ta miệng như đang hỏi như từ cái thái độ kia lại như là đang khẳng định chắc nịch.

“Còn không phải bởi vì các ngươi sao? tên dị giáo đó… Hạ Ngược, thời điểm ta tra khảo hắn sử dụng Sưu Hồn Thuật rút ra ký ức trí nhớ trong đầu óc của hắn, nhưng vào thời điểm mấu chốt, hắn thần hồn đột nhiên bị thiêu đốt chết, dẫn tới hiện tại hắn lúc này chẳng khác gì một cái xác vô hồn, và đồng thời… ta có thể từ trên người của ngươi, cảm nhận được tương tự y hệt với cổ khí đó tức trên người tên đó.”

“Ừm, người cảm giác không sai đâu, đem tên hề đó linh hồn giết chết chính là ta đó.”

Người đàn ông tùy ý nhún bả vai không sao cả đáp lại.

“Nếu vậy, thì…”

“Đúng, ngươi nói không sai, ta đúng là kẻ chủ mưu nhưng đồng thời, ta cũng không phải, ngươi có thể hiểu là ta là người hợp tác và có chung mục đích mà thôi.”

“Triêu Dương Đế Vũ.”

Hiên Phong nói như đang hỏi nhưng giọng điệu khi hỏi lại rất khẳng định.

“Chính xác, vậy là các ngươi có tìm hiểu.”

Người đàn ông không có vẻ gì kinh ngạc khi Hiên Phong nói ra cái tên đó hay đúng hơn là nếu Hiên Phong bọn họ không biết về người này, thì hắn mới là kinh ngạc đi.

“Tại sao lại làm vậy? các ngươi đã thua trong trận chiến 700 năm trước rồi, mà cũng khó khăn lắm mới sống sót được tới , tại sao bây giờ lại xuất hiện trở lại?”

“Ngươi cảm thấy ta sẽ ngu ngốc trả lời câu hỏi đó sao? Nhưng bởi vì trước đó các ngươi để cho ta nhìn thấy được một trận đánh rất thú vị, rất là tiêu khiểu cho ta, vậy nên ta sẽ phá lệ một lần trả lời câu hỏi đó của ngươi.”

“Với tên nhãi đó thì có lẽ là hắn cả đời theo đuổi đi? còn với ta, chỉ đơn giản là đang nhàm chán làm tìm chút gì đó để giải trí mà thôi.”

Nam nhân giải thích bằng cái giọng nói nhẹ tệnh, như thể với người đàn ông này mạng sống của cả vạn người thậm cả cả triệu người trong tòa thành chẳng là cái gì, đơn giản chỉ là thứ để mua vui để giảm bớt đi sự nhàm chán của mình mà thôi.

Gì! Một vụ cuồng sát ư? Cái gì!? còn là thân thuộc gia đình giết nhau!? nghe vui vãi chưởng, cho ta tham gia với! cái kiểu như vậy.

“Oh! Tức giận sao, cái này thì ở trên người như người thì hiếm thấy à nha.”

Người đàn ông tức khắc nhìn thấy được phía đối diện Hiên Phong tỏa ra khí thế đáng sợ, bầu trời mây xanh tức khắc chở trên âm u, không khí mắt thường trở nên nặng nề và làm người nghẹn ngào khó thở.

Nhưng anh ta không hề sợ hãi, chỉ là lộ vẻ hơi bất ngờ trước việc Hiên Phong sẽ nổi giận, vì theo những gì hắn biết về kẻ này, thì Hiên Phong là một Tu giả thuần túy đúng nghĩa, mà Tu Giả chính là cái đám máu lạnh nhất thế giới so với bọn hắn đám phi nhân loại còn phải máu lạnh.

“Hẳn là do ngươi đã bị nữ nhân kia chấn áp ở Tây Duyên Hải Quả quá lâu rồi đi, nên đã lây nhiễm hồng trần rồi bất giác trở thành một con người trần rồi cũng nên.”

Người nam nhân được biết tới như là một Hấp Huyết Quỷ có vẻ ngoài vô cùng ma mị mê hoặc lòng người, anh ta nhìn Hiên Phong nói ra phán đoán của về sự thay đổi của con người Hiên Phong.

Còn Hiên Phong thì không muốn nói nhiều với tên này nữa, đã biết đối diện là một trong những kẻ đứng sau vụ việc lần này, thì trong lòng hắn đã ra quyết định là sẽ ra tay đem kẻ này đánh hạ rồi, vấn đề còn lại thì đánh xong rồi thì tính sau.

Trong nháy mắt trận chiến của hai người mở ra, họ liên tục né tránh và tung ra các đòn đánh nguy hiểm, cả vùng đồng bằng đại địa ở dưới chân hai người run rẩy, sụp đổ, nó như sắp muốn tan nát ra bởi cuộc chiến của hai người.

Trận đấu trở nên căng thẳng hơn khi cả hai không ai đều chiếm tiên cơ, nhưng rồi khi trận chiến kéo dài lâu hơn một chút nữa thì Hiên Phong chợt nhận thấy điều kỳ quái, anh nhận ra người đàn ông này yếu hơn những gì anh dự đoán, trong bất chợt, anh vận dụng hơn phân nửa thành lực của mình, và trong nháy mắt, đại địa nổi lên vô số thanh thạch mâu, dễ dàng đem tên Hấp Huyết Quỷ trước mắt đâm thành một cái con nhím đá.

“Nhà người, ngươi là phân thân?”

Hiên Phong tức khắc kinh ngạc, anh căn bản không hề phát giác ra người đàn ông nói chuyện với anh một thời gian lại chỉ là một cái phân thân giả tạo mà thôi.

“Phải á và người cũng nên khẩn trương đi, vì trò hay bên kia sắp kết thúc rồi ~”

Đã gần như không còn nguyên vẹn, chỉ còn mỗi cái đầu là còn nguyên, tời thời điểm người đàn ông sắp tan biến thanh một vũng máu, hắn nở một nụ cười cười trên sự ngu ngốc cùng ngu xuẩn của Hiên Phong.

Vì Hiên Phong lại có thể dễ dàng trúng phải cái trò đánh đánh lạc hướng đơn giản như vậy.

“Đáng Chết!”

Miệng chửi mắng một câu, anh vận dụng Ý Niệm đem cái đầu đập nát thành nghìn mảnh, anh trong lòng không khỏi tức điên lên đồng thời cũng rất lo lắng, anh lập tức lấy tốc độ nhanh nhất có thể bay đi, bay thật nhanh trở về phía Hạ Gia.

…………………….

Mà tại thời điểm Hiên Phong rời đi, ở phía bên Hạ gia đã tập hợp xong cả ngàn người dòng chính theo đúng như phía Thành Chủ Phủ họ yêu cầu.

Chỉ là vì không có lời giải thích hay lý do tại sao lại tập hợp số lượng lượng lớn người như vậy vào một nơi, đám người bắt đầu có người sinh ra bàng hoàng cùng lo sợ.

Nhưng rất nhanh bọn họ được tộc trưởng của các trưởng lão của mình an ủi và nói rằng, đây là Thành Chủ Phủ muốn tìm kiếm người tài năng, tập hợp họ tới là để có thể đích thân chọn lọc.

Mà đám người cũng thở phào nhẹ nhóm sau đó là sự cuồng nhiệt cùng mong đợi, vì họ biết có thể được Thành Chủ Phủ lựa chọn là một việc rất đánh được vinh dự cùng tự hào và có thể để gia đình nở mặt nở mày, quang tông diệu tổ.

Vì trong Thương Viễn Thành không ai mà không biết tới sự tích của Lâm Như Vận và họ cũng biết tới cách làm người của cô, có thể đảm bảo nếu được làm việc cho nàng thì sau này không cần lo phải về tiền bạc cùng địa vị của mình trong xã hội.

“Thành Chủ, người đã tới đông đủ rồi.”

Từ tại phía bên căn phòng, thông qua đường cửa sổ Lâm Như Vân có thể thấy được chật chội đám người đang đứng ở ngoài đó chờ đợi cô, mà giọng nói vừa rồi lên tiếng không ai khác chính là hạ thần trung thành của nàng Ngư Thái Thản.

“Ừm, nếu vậy có thể thực hiện kế hoạch đúng theo dự tính.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.