Chương 95: Một Mặt Khác Bạo Lực Dã Man Của Nhật Thiên.
“Ờhhh ~ đội trưởng… ngươi nên quay đầu lại thì hơn.”
Đúng lúc này giọng nói của Ja'kal truyền tới, bọn họ quay đầu lại, thì thấy Ja'kal cùng Hồng một cách ngơ ngác đưa mắt nhìn về một hướng khác, ngón tay không ngừng điền cuồng chỉ về hướng đó.
Đợi khi ánh mắt của họ cũng đảo sang cái hướng Ja'kal đang nhìn, tức khắc nhìn thấy vẻ làm ra cái mặt hung tợn Hybrid.
“Đáng chết! quên mất nó luôn!!!”
Thấy được đã đứng lên được Hybrid, Komori vỗ trán, vì hắn chợt nhận ra là cái có thể dùng để phong ấn Dị Vật, [ Thất Tinh Phong Ma Thủ Ly Kiếm ] vẫn còn đang ở trên tay hắn và từ lúc đó tới giờ hắn vì bên này tình huống mà hoàn toàn đem nó tồn tại quên mất.
‘Được rồi … đây rõ ràng ta đã bị hai tên ngu ngốc kia lây nhiễm bọn hắn ngu ngốc căn bệnh.’
Tuy rằng đứng lên được, nhưng tình huống của Hybrid cũng không quá tốt đẹp, nó lúc này từ trên xuống dưới nơi nào cũng đều là vết thương và dù với nó vô cùng cường đại khả năng tự lành thì miệng vết thương cũng vẫn không có chút nào chuyển biến tốt đẹp dấu hiệu.
Hybrid biết rõ, đang có một luồng sức mạnh nào đó đang ở trong tế bào của của nó, không ngừng tại khắp nơi phá hư và can thiệp vào trên người nó miệng vết thương, không để nó có thể tự tái tạo lại.
‘Có vẻ như ngoài tinh thần hệ chiêu thức, thì Lôi cùng Phong thuộc tính chiêu thức rất có hiệu quả với nó.’
Komori thấy vậy chậm rãi nhẹ nhóm một hơi, nếu đã biết được điểm yếu của nó thì như vậy sự tình dễ làm rồi.
Cái gì? ngươi nó Hybrid tiếp tục tự cải tạo bản thân sửa đổi mình kháng được Lôi Phong hệ công kích? Đừng giỡn, ngươi không nhìn thấy nó đã suy yếu như vậy sao? Với hàng tá vết thương đó trên người, thì đừng nói là cải tạo có thể duy trì được khả năng tiếp tục chiến đấu cũng đã rất là miễn cưỡng rồi.
Growwww !!!
Mà Hybrid chính bản thân cũng biết rõ ràng, với hiện tại nó không thể nào thắng được đám nhân loại này, nếu vậy thì một cái khác mới ‘nó’ thì sao, theo đó Hybrid điên cuồng gầm lên một tiếng, cơ thể nó chậm rãi căng phình lên.
Phá rồi lại lập, bại rồi lại thành.
Với Bất Diệt, nó là không thể chết, bởi vậy chỉ cần một khi nó tự bạo thành công và hủy diệt được hiện tại bộ thân thể này, nó từ đó có thể tránh thoát được trong lúc này cơ thể tế bào lôi điện chi lực đang không ngừng liên tiếp quấy nhiễu nó khả năng tự lành.
Và nó cũng đã rõ ràng hết đám nhân loại đáng chết sử dụng thủ đoạn, tại nó lần sau tái sinh trở lại, chính là ngày chết của bọn chúng.
‘Nó đây là muốn lặp lại trò cũ.’
“Mau ngăn nó lại!!”
Nhận ra điều này Komori lớn tiếng hô to, hắn biết rõ tuyệt đối không thể để cho nó tự bạo thành công, bằng không hậu quả vô cùng khôn lường.
Đám người nghe vậy vội vàng ra tay động thủ ngăn cản Hybrid, chỉ là có người ra tay còn so với bọn hắn còn phải nhanh hơn nhiều.
Oanh!!!
Ở đám người còn chưa phản ứng chuyện xảy ra, Bạch y Nhật Thiên lấy tốc độ vô cùng kinh khủng bất ngờ lao tới, hắn nắm chặc nắm đấm tới mức nó lúc này trở nên cứng rắn cứ như thể sắt thép.
Tiếp đến Huyết Khí hào quang bao phủ tại trên người hắn, từ đó sức mạnh của Nhật Thiên nháy mắt tăng cao lên 10 thành, dễ dàng đạt tới hai vạn cân lực lượng, một quyền tung ra mang theo tiếng nổ ầm bạo âm xung kích vang lên, với lực lượng khủng khiếp dễ dàng đem cái đầu của Hybrid như quả dưa hấu vậy bốp nổ tung, đồng thời cũng vì cái đầu bị người đánh nổ, mà cũng buộc quá trình tự bạo phải ngừng lại.
Gầm ~ !
Cái đầu bị đánh nát cơ thể Hybrid tức khắc như con rối đứt dây vậy, thân hình khổng lồ trở nên vô lực, nó nặng nề đổ rầm một tiếng ngã xuống mặt đất đồng thời cũng nhấc lên một trận nho nhỏ động đất.
“Phù ~ nhà ngươi đúng là có thể chịu đánh mà.”
Chân đạp trên thi thể của Hybrid, Nhật Thiên không thể không thừa nhận đám Dị Vật này thực sự đúng là làm người khó chịu vô cùng, đồng thời hắn thật sự không thể nào hiểu nổi, trên này làm sao lại có thể tồn tại một đám quái vật không thể bị giết chết được như thế này.
‘Ngay lúc này…’
Nhận thấy Hybrid đã bị đánh hạ không có năng lực để phản kháng, Komori tất nhiên làm bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn vội vàng ném đi trong tay [ Phong Ma Kiếm ] về hướng Hybrid.
Nhật Thiên nhìn thấy một vật nhìn giống một cái phi tiêu bay về hướng này, tuy hắn không biết rõ đó là thứ gì, nhưng hắn suy đoán vật này hẳn là chuyên dùng để đối phó với bọn quái vật bất diệt này.
Nghĩ vậy Nhật Thiên vội vàng lùi lại một khoảng cách, làm vậy để tránh cho bản thân hắn rơi vào trong phạm vi của [ Phong Ma Kiếm ] phong ấn thuật thức.
Song, vào đúng lúc này Hybrid thân thể có lại lần nữa bất ngờ chuyển động, chỉ thấy trước ngực của nó đột nhiên vỡ nứt ra và từ trong đó, một người với nữa người trên chui ra, còn phần nữa người dưới còn lại gắn chặt ở bên trong Dị Vật thân thể chui ra.
Hắn thân mặc bộ trang phục giáo hội Hiến Tế mà trước đó Nhật Thiên từng nhìn thấy tại điện thờ, mà toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều phủ đầy máu tươi cùng nội tạng của Hybrid.
Động tĩnh như thế tất nhiên cũng khiến cho Nhật Thiên chú ý tới và vào thời điểm hắn nhìn thấy bóng người đó, hắn đồng tử co rút nội tâm nhấc lên cuồng phong loạn vũ.
‘Người này không phải Hạ Ngược trưởng lão sao!? tại sao hắn lại là người của tà giáo?’
Tại thời điểm Hiến Tế thân hình chui ra khỏi từ Hybrid lồng ngực, hắn mũ choàng che giấu hắn diện mạo cũng theo đó mà rơi xuống làm để lộ ra hắn gương mặt, khi Nhật Thiên thấy được mặt của hắn liền tức khắc nhận ra người này là ai và điều đó khiến hắn nội tâm bao phủ trong sợ hãi cùng lo lắng, trong lòng xuất hiện hàng trăm hàng ngàn câu hỏi muốn được giải đáp.
Vèo ~
Đang lúc Nhật Thiên lo lắng không biết phải làm sao thì vào thời điểm này một tiếng xé gió vang lên tại bên tai, cài này làm Nhật Thiên chợt nhớ tới cái phi tiêu mà vị nam thân nữ tướng Komori kia ném.
‘Không thể để nó tới gần!’
Nhật Thiên biết rõ như vậy là không nên, nhưng hắn cần thiết phải làm vậy, bởi vì sự tình đang diễn ra trong thành càng thêm so với hắn tưởng tượng càng thêm phức tạp và hắn cần thiết từ trong miệng Hạ Ngược trưởng lão lấy ra được tin tức, và hắn cũng muốn biết Hạ gia có liên quan hay có dính líu gì tới chuyện này hay không.
Và để có được đáp án, dù cho có phải trở mặt rồi vung tay đánh nhau với đám người này, hắn cũng sẵn lòng.
Bang!!
Từ trong áo rút ra khuẩn desert eagle Vũ Khí Cổ Đại, hắn bóp cò và vô cùng tinh chuẩn đem phi tới [ Phong Ma Kiếm ] phá hủy.
“Này !! Này!! Ngươi đang làm cái quái gì vậy? ngươi có biết cản trở Khu Ma Nhân thi hành công vụ là trọng tội không?”
Ja'kal thấy được [ Phong Ma Kiếm ] bị người hủy đi, hắn tức khắc lộ ra vẻ phẫn nộ đưa tay chỉ vào mặt Nhật Thiên nói, mà đám người đồng thời nâng cao trong tay vũ khí để cao cảnh giác với Nhật Thiên.
“Xin thứ lỗi, ta có lý do để làm như vậy.”
Thừa biết rõ hành động đường đột của mình là không đúng, cho nên hắn cũng không đối với họ cử động không quá khó chịu.
“Và lý do đó là gì? hi vọng ngươi có thể để chúng ta biết rõ.”
Komori tiến lên phía trước một bước, hai mắt thần sắc lạnh lùng nhìn thẳng vào Nhật Thiên nói.
“Cái này…”
Nếu là trước đó thì Nhật Thiên có lẽ không ngại nói cho họ, nhưng lần này thì khác biệt, tình hình thay đổi, nguyên nhân là do vấn đề này có khả năng liên quan và mang tới ảnh hưởng đối với sự an toàn an nguy cả trên lẫn dưới Hạ gia tộc nhân sinh mệnh.
Bởi vậy hắn không thể mạo hiểm được, nhất là một bên là người gia tộc hắn, một bên thì chỉ là kẻ lạ mặt hắn mới vừa quen biết không tới hai phút.
Hít ~ hô ~
“Không.”
Hai mắt nhắm lại hít nhẹ một hơi, và thời điểm đôi mắt mở ra, lưỡng lự ánh mắt đã không còn, chỉ có duy nhất tràn đầy tự tinh cùng không thể bị lay chuyển sự kiên định, đồng thời hắn đối với nghe như câu hỏi nhưng thực chất lại như ra lệnh của Komori, Nhật Thiên chỉ đáp lại với một chữ không.
Nhất thời không khí tại đây như rơi vào hầm bằng, căng thẳng, nặng nề cùng lạnh lẽo khiến người hô hấp không thông cảm giác.
Hhmm ~
Đang lúc song phương rơi vào gây gắt lẫn nhau giăn co và có thể tại bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ tình huống thì chợt một tiếng rên không hợp không khí vang lên phá vỡ tình thế, đám người quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Hạ Ngược đang chậm rãi tỉnh dậy và đợi khi hắn mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là một đám người toàn thân tỏa ra nồng nặc khiến người khó thở sát khí, trên người còn trang bị chiến ý tay cầm vũ khí đưa mắt nhìn chăm chú vào hắn.
Đồng thời xung quanh hắn khắp nơi đâu đâu đưa mắt nhìn lại cũng là khói bụi, hỏa hoạn vết tích, tro tàn, nhà cửa sụp đổ đống tàn dư, xác người chết, cùng với vết máu khô cạn rải rác khắp mặt đường.
“Ahh! Các ngươi là ai!? Nơi này rốt cuộc là chỗ nào!? Các muốn làm cái gì?”
Hắn phản ứng như vậy thì cũng dễ hiểu, đổi lại là ai thì vừa mở mắt thấy được cảnh tượng như địa ngục thế này cũng sẽ tương tự như hắn tinh thần choáng váng, hoảng sợ và bàng hoàng thôi.
Song, tuy mặc ngoài hắn phản ứng như vậy, nhưng trong lòng ý tưởng thì khác biệt, hắn nội tâm khá là bình tĩnh cùng tĩnh táo, đồng thời không ngừng suy nghĩ biện pháp để giả ngu tìm cách trốn thoát được tình huống này.
Hắn ban đầu ý tưởng chính là đóng kịch giả vờ ngây thờ, biến bản thân mình trở thành một người người qua đường vô tội không biết cái gì và vô tình bị kẻ gian bắt được rồi lợi dụng.
“…”
Thật kinh tởm làm sao …
Đối với Hạ Ngược hành động, Nhật Thiên đứng đó chỉ im lặng mà nhìn hắn không nói một lời nào, tiếp đến ở mọi người khó hiểu, hắn nhấc chân tiến lại gần biểu lộ hoảng loạn Hạ Ngược.
Với người khác cảm thấy thế nào thì hắn không biết nhưng với Nhật Thiên tên quái vật này cử động không khác gì một trò hề với hắn, tất cả đều nhờ có hắn không nói đạo lý trực giác.
Hắn có thể dễ dàng phát hiện được kẻ này thực chất là đang nói dối, tất cả chỉ là hắn giả vờ diễn cái vai người vô tội muốn từ đó mà thoát thân, điều đó làm Nhật Thiên cảm thấy vô cùng kinh tởm và buồn nôn làm sao.
“Ngươi … ngươi muốn làm gì!? tránh xa ta ra! Có biết ta là ai không?”
Hạ Ngược khi thấy tên bạch y đáng sợ kia tiến lại gần mình, hắn trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ai mắt ẩn chứa đầy sự sợ hãi cùng e ngại nhìn Nhật Thiên đang từ từ bước lại gần hắn.
Hắn vẫn còn chưa quên trước đó tên này như thế nào đồ sát sạch sẽ hết toàn bộ bầy Ghoul vừa chuyển hóa một màn, cái khung cảnh đáng sợ đó làm hắn xem ra tên bạch y này còn phải so với ngoại hình kinh tởm Ghoul còn phải đáng sợ hơn gấp vạn lần.
Nhật Thiên giống như không thấy Hạ Ngược lời nói, nguyên nhân do lớp mũ choàng che giấu đi mất nên người ngoài không thể nhìn thấy được Nhật Thiên tầm mắt, do đó họ không thể đoán được hắn đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, Nhật Thiên đưa tay tay năm lấy cổ áo của Hạ Ngược, tại Hạ Ngược kinh dị ánh mắt, hắn dễ dàng đem Hạ Ngược phần còn lại còn đang chôn ở bên trong người Hybrid lôi ra.
Và đồng thời, Hạ Ngược có vẻ như chính là dưới chân bọn họ con Hybrid quan trọng nhất mấu chốt bộ phận và khi mất đi mấu chốt Hạ Ngược cái này không khác gì nhân loại trái tim phần [ Lõi ] bộ phận, thân thể khổng lồ của nó nháy mắt sụp đổ tan rã, toàn thân tan vỡ phân rã ra thành nhiều mảnh vùng nhỏ.
“Người … ngươi muốn làm gì?”
Giật mình cùng kinh hãi hô lên, bị Nhật Thiên nắm lấy cỗ áo Hạ Ngược vội vàng vùng vẫy muốn thoát khỏi, nhưng hắn lập tức sợ hãi nhận ra rằng cái cánh tay đang nắm lấy cổ áo hắn như thể một khối sắt thép vậy, căn bản không thể di động được nó dù chỉ một chút nhỏ.
“Nói! là kẻ nào đứng sau chuyện này!? Ai là chủ nhân của ngươi!? nói mau!! Bằng không ta sẽ cho người biết thế nào là sống không bằng chết.”
Nặng nề làm người hít thở không thông khí thế từ trên người Nhật Thiên phát ra, hắn thần sắc lạnh lẽo giọng nói âm trầm thật sâu nhìn thẳng vào mắt Hạ Ngược đưa ra như câu hỏi, như thực chất lại như ra lệnh lời nói.
“Là .. Làm ơn tha cho ta, Ta..ta ..ta thực sự không biết gì cả…ta thực sự không biết ngài đang nói cái gì.”
Trực tiếp đón nhận lấy như thế đáng sợ áp lực Hạ Ngược cảm thấy hắn sắp phải chết không thể hít thở được, nhưng hắn vẫn cứng miệng không nói ra bất cứ một lời nào, tiếp tục diễn cái vai người vô tội không biết gì cả thân phận, vì hắn biết rõ, một khi hắn nói ra thì đó là giờ chết của hắn.
“Là ngươi chọn đấy…”
Nhật Thiên híp mắt nhìn Hạ Ngược, khi nói xong ở Hạ Ngược không thể tin được ánh mắt, Nhật Thiên đem như hắn như thể ném một món đồ chơi vậy, tùy ý mà vô cùng dễ dàng đem một ‘người’ nặng 60 70 kg ném bay đi thật cao lên tới tận bầu trời.
“Aaaaaaa --- !!!!!”
Bị ném lên bầu trời mất đi trọng lực thăng bằng cảm giác Hạ Ngược tức khắc kinh hoảng hét to, đồng thời hắn cũng có thể từ trên này nhìn thấy được phía dưới mặt đất to lớn Thương Viễn Thành đang dần thu nhỏ lại, cuối cùng thu nhỏ tới mức nó giờ chỉ còn bằng một con kiến kích cỡ trong mắt hắn.
Cái này cho thấy hắn đã bị Nhật Thiên ném bay cao tới mức nào, cái này sợ là đã phải 1000 mét là ít nhất.
“Ngươi đùa đó à…”
Mà đám người Komori cũng ngơ ngác luôn, họ biết rõ tên này sở hữu một quái lực rất đáng sợ, nhưng nào ngờ đó vẫn còn xem nhẹ tên này.
Có thể trực tiếp ném một người lên cao tới 1000 mét cao, cái này đã không còn nằm trong phạm trù con người nữa, mà là quái vật rồi.
‘Thời điểm này thứ đó cũng phải rơi xuống rồi mới phải…’
Nhật Thiên không để ý bên cạnh đang dùng nhìn thấy quái vật ánh mắt để nhìn hắn đám người Khu Ma Nhân, hắn ngước đầu lên cao hai mắt không chớp mà nhìn lên trên bầu trời đêm tối, làm như vậy là để có thể đảm bảo hắn sẽ không có để lỡ mất thời điểm Hạ Ngược đang rơi tự do xuống mặt đất.
Bằng không thì tại cái độ cao đó mà rơi xuống, thì tên đó thực sự sẽ rơi nát bét như tương luôn, không để lại một mảnh thịt vụng nào.
Ôh tới rồi.
Aaaaaaaa --- !!!
Vừa mới nhắc tào tháo thì tào tháo tới, tại một tiếng hét làm người nghe thôi cũng có thể cảm nhận được tại bên trong tiếng hét sự kinh hồn, sự sợ hãi tới mức tột độ làm người phải rét run.
Tại thời điểm Hạ Ngược sắp cắm đầu va đập xuống đất, Nhật Thiên đã sớm nhắm chuẩn thời cơ, lấy tốc độ cực nhanh đưa tay ra bắt lấy hắn không để cho hắn rơi đập xuống đất.
Rắc ~ rắc ~
Song người tuy đã bắt được, nhưng đang tại với vận tốc cực nhanh rơi xuống thì rồi đột ngột ngừng lại, nó tạo ra một lực chấn động cực kỳ mạnh mẽ lên tới thân thể của Hạ Ngược, dẫn tới dù ở xa phía xa đám người Komori cũng vẫn có thể nghe được trong cơ thể hắn xương cốt vỡ nát âm thanh.
Nghe được âm thanh đó, đám người họ không khỏi vì hít một hơi khí lạnh.
Shhh ~ trời à, chắc hẳn là đau lắm.
Hộc!!
Không chỉ xương cốt, mà thân thể của Hạ Ngược chịu tổn thương không nhẹ, tất cả lục phủ ngũ tạng đều đã hoàn toàn vỡ nát, máu tanh có thể thấy được từ mắt, mũi, miệng thậm chí là từ lỗ chân lông không ngừng chảy xuống.
“Quả nhiên, kể cả khi có hình dạng như nhân loại chúng ta, thì bản chất quái vật của ngươi vẫn còn ở đó.”
Nhưng kể cả như vậy Nhật Thiên trong lòng không sinh ra một chút sự thương hại hay mềm lòng đối với Hạ Ngược, vì như hắn trước đó đã nói, hắn hoàn toàn không có xem Hạ Ngược như một con người, nên kể cả khi hắn đem tên này hành hạ đến chết lên chết xuống, trong lòng lại không có chút nào áp lực tâm lý.
Đồng thời, Nhật Thiên cũng có thể cảm nhận được, dù tên này lúc này đã bị thương nặng như vậy thậm chí nôn ra máu, nhưng dấu hiệu sự sống vẫn không hề cho thấy nó sẽ biến mất, việc này càng củng cố hơn trong lòng Nhật Thiên nhận định tên này là một Dị Thường.
“Hoặc là ngươi bây giờ mở mồm nói cho ta biết thứ ta cần, hoặc là ta sẽ ngươi sẽ phải học bay lần nữa!”
Tay bóp chặc lấy cái cổ của Hạ Ngược đem hắn ta nhắc lên cao, Nhật Thiên thần sắc lạnh lẽo nói.
“Đại..Đại nhân, làm ơn, ta…không, tiểu nhân thực sự không biết, tiểu nhân thật sự không biết, huhuhu ~ ”
Đối với một lão già 60 70 tuổi giống như một đứa trẻ bị người ức hiếp mà khóc lóc lê hoa đái vũ, thật sự có chút làm người cay cả hai con mắt.
“Hô ~ xem ra nhiêu đó là chưa đủ nhỉ, vậy thì lần này bay cao hơn chút nữa.”
Nhưng hắn hành vi không những không khiến Nhật Thiên xin ra một chút gì thương hại, còn ngược lại càng làm Nhật Thiên càng thêm chán ghét cùng với bực bội với hắn, vì Nhật Thiên thừa biết rõ cái tên này trong lòng vốn không hề có chút gì sợ hãi đối với cái chết cả.
Thứ duy nhất tên này lúc này đang sợ hãi, chính là sự kinh hãi lo lắng có thể hắn sẽ đau đớn tới sống không bằng chết nếu hắn thực sự va đập xuống đất ở tại độ cao đó rơi xuống, cái suy nghĩ như vậy trong đầu của hắn.
Nói cho đơn giản dễ hiểu là, không để tên này chết, mới chính là thứ khiến tên này sợ nhất.
“Không… không! không! làm ơn đừng, làm ơn!!!”
Thấy Nhật Thiên muốn ném hắn đi lần nữa, Hạ Ngược một cách thê lương thảm thiết thét lên.
“Đủ rồi! mau ngừng tay!”
Nhưng có vẻ như tại trong đám người bên kia, đã có người không thể nhìn được nổi nữa Nhật Thiên dã man vô nhân đạo hành hạ một cụ già 60 70 tuổi hành vị.
Nên tại thời điểm Nhật Thiên chuẩn bị ném Hạ Ngược lên không trung, thì một bàn tay có thể nói vô cùng khổng lồ đối với Nhật Thiên đột ngột xuất hiện rồi vươn ra bắt lại hắn cánh tay, ngăn lại hắn tàn bạo mạn rợ hành động.
‘Ngươi này nhanh thật, đến cả ta con mắt cũng không thể bắt kịp lúc hắn di động thân ảnh.’
Đưa mắt nhìn lại đột nhiên xuất hiện thân thể to lớn Lục Huyền, tuy rằng Nhật Thiên hắn đang tổn hao tâm thần tiến hành tra khảo Hạ Ngược, những hắn vẫn còn chưa quên sự tồn tại của đám người Khu Ma Nhân, bởi vậy nên hắn từ thời điểm đó tới giờ, luôn đem hơn phân nữa tâm thần của mình, không lúc nào mà không quan sát đám người đó nhất cử nhất động.
Nếu như ai trong bọn họ có dị động hắn liền sẽ ngay tức khắc phát hiện ngay, chỉ là ai có thể dự đoán được kẻ có ngoại hình to tướng nhất, thân hình cồng kềnh nặng nề nhất trong bọn họ Lục Huyền, lại có tốc độ di chuyển nhanh đến vậy, chỉ vèo một tiếng, hắn còn chưa phác giác, thì liền trong nháy mắt xuất hiện ngay bên người hắn và chỉ để lại một cái giống như tàn ảnh tia sáng ở phía sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]