Lâm Nhan Vận khi biết được có Dị Thường vào được thành, nàng phẫn nộ cùng sợ hãi, giận dữ vỗ tay mạnh vào bàn gỗ.
Tức khắc một người trung niên thân mặc quan viên trang phục đẩy cửa bước vào trong phòng, ngay lập tức hắn nhìn thấy được sắc mặt bất thường của thành chủ, không khỏi lo lắng hỏi
“Thành chủ đại Nhân, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Sự tình cấp bách, ngay lập tức phái lượng lớn vệ binh tiến hành nghiêm ngặt tuần tra, luân phiên nhau bất kể ngày đêm cả toàn bộ mọi góc của thành, đồng thời tiến hành hạn chế ban đêm ra ngoài quá mười giờ đêm, bất cứ kẻ nào không nghe lệnh, xử lý nghiêm khắc.”
“Còn nữa, nếu như có phát hiện những nhân vật khả nghi hay những kẻ có biểu hiện bất thường, hoặc lập tức bắt lấy hoặc có thể cấp báo lên để ta quyết định.”
Nhan Vận ban đầu dự tính ngay lập tức phong tỏa cả tòa thành nội bất xuất ngoại bất nhập, nhưng lập tức nghĩ lại nếu nàng làm vậy có chút không ổn, vì như vậy sẽ làm lòng dân bất an, rất có thể dẫn tới hỗn loạn không cần thiết.
“Đã rõ, hạ quan sẽ lập tức đi thông báo.”
Trung niên nghe thấy trong lòng không khỏi có chút nom nớp lo âu, hắn gật đầu đáp sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã, còn một việc nữa.”
Vào lúc này, Nhan Vận sau một hồi đắn đo, nghĩ tới nghĩ lui nàng cuối cùng đưa ra quyết định, nếu đã là Dị Thường vào được thành, mà bản thân nàng cũng không phải quá hiểu rõ về cách xử lý về Dị Thường, vậy thì chỉ có thể thường nhường lại việc này cho chuyên gia là được.
“Ngươi hãy đi chuẩn bị cho ta một con đưa tin ngàn dặm chim ưng, ta sẽ viết một bức thư Đối Sách Khẩn Cấp Lệnh tin tức gửi cho Tây Duyên Hải Thành.”
Trung niên nghe thế không khỏi lạnh sống lưng, nội tâm vạn lần cầu mong chuyện không phải giống như cái hắn đang nghĩ.
“Bẩm thành chủ đại nhân, chúng ta Đối Sách Khẩn Cấp tin sẽ là cấp mấy ạ.”
“Cấp 3 thậm chí sẽ là cấp 2 bất cứ lúc nào.”
Ầm..
Một lời vừa ra trong miệng Nhan Vận, trung niên nội tâm tức khắc chìm vào đáy cốc của sợ hãi.
Đại Ngôn làm đại nhất thống thế giới vương triều, sở hữu rộng lớn đất đai, thường thì để liên lạc nhất là trong các tình huống cấp báo khẩn cấp, sẽ luôn có bố trí hàng vạn các trạm dịch liên lạc, mà trong đó thông tin liên lạc báo cáo chia thành các cấp độ khác nhau.
Đối Sách Khẩn Cấp Lệnh.
Cấp 5: Đây là cấp độ thấp nhất, báo cáo các sự việc quan huyện lệnh địa phương không thể xử lý được nhưng không quá khẩn cấp, tỷ như là Thành Chủ, Tri Châu đột ngột mất mạng, cần
Cấp 4: Xuất hiện các thiên tai, sóng thần, động đất, dịch bệnh … nhân lực vật tư y tế thiếu thốn không đủ cần hỗ trợ.
Cấp 3: Có giặc cướp, tà giáo bao vây thành, tấn công thành phố… vân vân cần cứu trợ gấp.
Cấp 2: Gặp nguy cơ diệt thành, đã không thể cứu được nữa.
Cấp 1: Cực kỳ nguy hiểm, cả một đại châu lục có khả năng thất thủ, tất cả nhân loại trong đại châu bị diệt sạch.
“Hạ quan đã hiểu, hạ quan xin phép cáo lui ”
Ngư Thái Thản gật đầu, mang theo sợ hãi lo sợ quay người rời đi, để lại thở dài thở ngắn bất an không thôi Nhan Vận thành chủ.
Cùng lúc đó ở đâu đó trong Thương Viễn Thành, tại một nơi tối tăm không có ánh sáng, đây là một cái bộ dáng như một cái hang động, nơi này rất khô ráo.
Cộc ..Cộc..Cộc..
Những tiếng bước chân vang đều đều trong hành lang, một bóng người thân mang áo choàng đen phủ kín toàn thân không thấy rõ được vẻ ngoài bước từng bước tới trước một cánh cửa đá hùng vĩ.
“…”
Bóng người không động vào cánh cửa và cũng không có ý định mở nó ra, vì hắn biết rõ, trừ khi được vị lão tổ đại nhân bên trong cho phép, thì dù có thử cách gì cũng không thể nào mở được cánh cửa này.
Và rồi, cánh cửa …. nó chầm chậm mở ra.
Âm u bầu không khí trong tối tăm hành lang đột nhiên thay đổi, một sự yên tĩnh và trang nghiêm không thể so sánh được vọt vào mắt bóng người, sự uy nghiêm đó dường như cô đặc lại, tưởng chừng có thể vươn tay ra là có thể chạm vào nó.
Một căn phòng rộng lớn, nó rộng đến nỗi nhìn như có thể chứa hàng trăm người mà không cảm thấy chật chội chút nào.
Tại giữa căn phòng, là một cái trông như tế đàn, toàn thân màu trắng với vô số họa tiết màu vàng ẩn chứa thần bí hoa lệ, mà ở phía trên tế đàn là một cái phát ra màu xích hồng ánh sáng hình tròn viên đan, trên viên đan có vô số đường vân nhìn cực kỳ sống động,
Chỉ có điều, khi càng nhìn viên đan lâu hơn một chút, mơ hồ sẽ cảm thấy viên đan này có chút gì đó kỳ quái, dù nói đó là một viên đan dược, nhưng lại làm cho người cảm thấy, nó như thể là một vật sống vậy.
Và nếu nhìn kỹ viên đan đó rõ hơn, thì có thể phát hiện ra, những đan vân cực kỳ sống động kia của nó lại thực ra là vô số các oan hồn, những ác niệm lúc ẩn lúc hiện hiện ra tạo thành nên, bọn họ đang họ không ngừng than khóc, phẫn nộ kêu rên.
“Lão tổ.”
Bóng người thu hồi tâm mắt của mình khỏi viên đan, hắn khẽ cúi đầu nhìn xuống phía đối diện đang đưa lưng về phía mình bóng người.
Dưới tế đàn là một lão nhân có bộ dạng tuổi ngoài tám mươi, trong bộ lễ phục màu trắng tà áo dài, mái tóc trắng dài thẳng tới ngang lưng.
Vị được gọi lão tổ lão nhân không quay đầu, hắn chỉ đứng đó hai mắt nóng rực ngắm nhìn viên xích hồng đan, giọng nói có phần lạnh lẽo thái thượng vô tình chậm rãi nói.
“Như thế nào rồi.”
Áo đen khẽ quỳ xuống, mang theo thành kính với vị lão nhân trước mắt.
“Kế hoạch có xuất hiện một vài việc ngoài dự tính, nhưng may mắn nó không ảnh hưởng quá lớn tới đại cục.”
“Theo đúng kế hoạch không lâu nữa, người của Tây Duyên Hải Thành sẽ tới nơi này.”
“Vậy thì tốt.”
Lão nhân nghe vậy lạnh nhạt gật đầu.
“…”
Áo đen hắn thấy lão nhân không muốn nói gì thêm, hai mắt ẩn sâu trong áo choàng không khỏi nhăn mày nói.
“Lão tổ, Ảnh, hắn đã chết rồi.”
“Vậy sao, thế thì đáng tiếc.”
Nghe được lão tổ nói vậy, nam nhân trong nội tâm không khỏi lạnh run, phát lạnh vì kẻ mà hắn xưng là lão tổ này sự lạnh lùng, đến cả con cháu thân thích của mình đã chết, cũng không thèm quan tâm dò hỏi lấy tới, dù chỉ một câu cũng không có.
Đơn giản một câu vậy sao, làm ngươi cảm thấy hắn đối với con cháu của mình sống chết, chưa hề để tâm trong lòng.
Làm xong việc cần làm, lão nhân phất tay ý bảo áo đen hắn lui xuống.
“…. Vâng ạ”
Nam nhăn cúi đầu tâm tình không rõ cáo lui, để lại lão nhân một im ở đó im lặng hai mắt nóng rực khao khát ngắm nhìn viên đan.
‘Một chút nữa.. chỉ một chút nữa thôi…’
Mà khi áo đen lùi đi xuống, đợi khi vượt qua được cánh cửa đá, hắn hai mắt thay đổi lạnh lùng, trong lòng không khỏi hồi tưởng lại một ngày trước đó.
“Hô hô hô ~ đáng chết…”
Áo choàng đen liều mạng phi hành, hắn một mạch chạy được tới cả Thương Viễn Thành trăm dặm, đợi khi xác nhận là không có ai đuổi theo, hắn thở gấp dựa lưng trên một cái thân cây.
Rắc
“Kẻ nào!!?”
Vào lúc này có một tiếng bước chân đạp gãy cành cây vang lên, áo choàng đen giật mình nói, mà ngay khi những lời đó được thốt ra, hắn lập tức hành động với sát ý mạnh mẽ, tức khắc có một thanh phi kiếm bao phủ nhàn nhạt ánh sáng từ trong tay áo của hắn phi ra ngoài nhắm về hướng âm thanh đó phát ra.
Keng!!
Nhưng thanh kiếm đó không thể chạm vào được người kẻ tới, vì một thanh phi kiếm khác đột nhiên xuất hiện đã làm chuyển hướng nó đi.
“…!?”
Áo đen mở to mắt ngạc nhiên, hắn chắc rằng đòn công kích của bản thân đã nhắm vào điểm mù.
“Dừng tay đi, là ta.”
Đang lúc hắn muốn một lần nữa động thủ, thì trong bóng đen người tới bước ra ngoài, đó chính là tên áo đen trước đó rời đi, do động tĩnh của kiếm khí tạo ra quá lớn, kể cả khi đã đi rất xa hắn cũng vẫn có thể nhìn thấy được bị cắt đôi ngọn núi, trong lòng giấu không được tò mò hắn quay trở lại và tại giữa đường đi thì phát hiện ra tên đồng bạn bộ dáng vô cùng chật vật thở dốc ở nơi này.
“Nhau giải thích, chuyện gì đã xảy ra? ngọn núi thế quái nào bị bay mất một nữa rồi.”
“Ta…”
Đang muốn giải thích nguyên do đầu đuôi, thì vào lúc này hắn nhịp thở ngừng lại, vì vào lúc này một âm thanh im lặng cất lên.
“Quỳ xuống.”
Rầm!!
Theo sau, một luồng trầm trọng mà mênh mông khí thức theo tiếng nói vang lên phóng thích ra, toàn bộ cả hàng chục dặm xung quanh hoàn toàn bao phủ, thoáng chốc, không khí ngừng lưu động, liền thậm chí trên không trung tuyết trắng bay cũng hoàn toàn ngừng lại, như thể thời gian bỗng nhiên bị một bàn tay vô hình cưỡng chế dừng lại vậy, mà hai người cũng cái uy áp đè đáng sợ này lên người, khiến họ trong nháy mắt bị đè bẹp xuống đất.
‘Cỡ nào khủng khiếp ý niệm, đây phải Cảm Tri tầng hai…, không hẳn là mạnh hơn, kẻ này thực lực tuyệt đối phải là Cảm Tri tầng năm thậm chí còn cao hơn.
Dưới áp lực vô cùng khủng khiếp đè lên, cả hai cảm giác như thể mình không khác gì một con sâu kiến bị người khổng lồ ngón tay đè lên, trong sự bất lực và tuyệt vọng, bọn hắn chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi phán quyết.
Rầm rầm …
Theo tiếng bước chân truyền tới, bọn hắn liền thấy được một tên nam nhân thân mặc quân phục đen và hắn đi cùng với một người khác, kẻ này ăn mặc rất kỳ quái.
Toàn thân ăn mặc một bộ áo giáp bọc kính người, bộ áo rất mỏng, lấy màu sắc chủ đạo là đen sọc trắng, từ bề ngoài nhìn như không khác gì một cái quần áo bó, cùng với đó là một cái giáp ngực, hai áo giáp chân, hai áo giáp bảo vệ cánh tay, bên ngoài là một cái áo khoác trắng xắn tay áo, khuôn mặt thì mang một cái mắt kính màu đỏ hình vuông chữ I thống nhất liền nhau che đi, làm người không thấy rõ hắn diện mạo ra sao, mái tóc nâu nhạt vuốt ngược.
“Tên nào, tên nào ta có thể giết.”
Quân phục nam nhân quay đầu nhìn lại tên áo đeo kính, giọng nói âm trầm lạnh lẽo nói.
“Hắn!”
Người kia không có lập tức đáp lời, đợi khi cái kính cái kính phát sáng một cái, hắn ngón tay liền lập tức chỉ vào một người trong bọn hắn và người đó chính là không ai khác, chính là người có tên Ảnh áo đen.
“Làm cho nhanh đó, chúng ta vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”
Làm xong, tên đeo kính quay đầu nhìn tên mặc quân phục nhắc nhở một câu.
“Không cần ngươi nhắc.”
Quân phục nam không quay đầu lại, hắn lạnh lùng đáp, sau đó nhấc chân tiến lại gần bộ dạng chật vật tơi tả Ảnh.
“Lát nữa gặp lại sau.”
Sau đó người đeo kính không rõ lý do kỳ quái nhìn về phía áo đen với giọng điệu vô cùng kỳ lạ nói, rồi tại hai người ngạc nhiên ánh mắt, một luồng lam quang bao phủ toàn thân nam nhân, tức khắc hắn biến mất tại chỗ.
“Hừ!”
Quân phục nam nhân thì lại lạnh nhạt nhìn về hắn rồi bực bội hừ một cái, sau đó hắn nhấc chân tiến lại gần Ảnh.
“Không!! không! đừng lại đây! cút đi!! không!!!!”
Còn lại đã xảy ra cái gì thì áo đen hắn không rõ lắm, điều duy nhất hắn ấn tượng chính là Ảnh tràn ngập oán độc tiếng mắng cùng với đó là tiếng kêu thê lương thảm thiết, đau khổ làm người nghe một chút thôi cũng không khỏi sụp đổ tâm chí, nội tâm tự hỏi nhân sinh.
Còn lại đợi khi hắn mở mắt ra lấy lại tinh thần, thì hắn bất ngờ nhận ra mình đã quay lại Thương Viễn Thành rồi, mọi thứ diễn ra quá nhanh, áo đen chưa kịp phản ứng, thì mọi thứ đã kết thúc rồi, đều đó làm hắn không khỏi cảm thấy, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Nếu không phải cái tiếng hét thê lương của ảnh làm hắn ấn tượng vô cùng khắc sâu trong đầu óc, thì hắn đã thực sự cho rằng tất cả đó đều là ảo giác hết rồi.
‘Nêu đó không phải là ảo giác, vậy thì, hẳn là đã có người chỉnh sửa xóa đi vào ký ức của mình.’
‘Bằng không thì đã không giải thích được, một đoạn ký ức của ta bị đứt gãy.’
Nghĩ tới đầu óc của mình bị ai đó động tay động chân vào, áo đen nội tâm phát ra sự run sợ cùng sợ hãi.
Theo hắn nhìn nhận, có thể làm được như thế người đó hẳn là có thực lực vô cùng mạnh mẽ, ít nhất phải có Huyền Cảm Tri cảnh giới thực lực mới có thể làm được.
Mà kẻ ra tay thủ tuyệt đối không phải là nhân loại, vì đến cả độc ác nhất nhân loại cũng không có như thế tà ác, đùa giỡn còn người linh hồn ký ức như đồ chơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]