Chương trước
Chương sau
Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 60: Người Không Vì Mình Trời Tru Đất Diệt

Phụt!!

Cảm thụ trong thân thể đang không ngừng làm suy yếu hắn thần kinh, Nhật Thiên tức khắc vận chuyển ngoại tu công pháp [Trường Sinh Quyết], với khả năng thanh trừ độc cực mạnh thông qua Tạng Can tức là gan bộ phận mà đã được hắn luyện thành, tiến hành bài xuất độc tố trong cơ thể.

Và rồi chẳng bao lâu Nhật Thiên từ trong miệng phun ra một bãi máu đen, đó chính là chất độc thần kinh cực mạnh mà Bách Diện Trùng đã tiết độc tố vào người hắn ngay thời điểm cắn được hắn, khiến cho Nhật Thiên trong cái nháy mắt, toàn thân liền chở nên suy yếu vô lực.

Khi mà hắn bài xuất hết tất cả độc tố trong người, Nhật Thiên tức khắc cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, tuy còn choáng váng, nhưng không tới mức bủn rủn chân tay, toàn thân đều vô lực như trước đó.

Rốnggg - !!!

Không đợi Nhật Thiên vui mừng, thì vào lúc này Bách Diện Trùng như nhận thấy con mồi đã giải trừ được nó độc tố, tức khắc gào rống một tiếng, sau đó tại đám người ngơ ngác ánh mắt nó lấy tốc độ không hợp hình thể khổng lồ của mình bò thẳng tới chỗ của bọn họ.

Đáng chết!!

"Mọi người mau chạy đi!!"

Nhật Thiên thấy vậy thầm mắng một phen, sau đó phóng người lao thẳng tới con Dị Thường, cùng lúc đó hắn hô to lên một tiếng để nhắc nhở đám người bọn họ nhanh chóng rời đi nơi này.

Hắn hiểu rõ, hiện tại mọi người ai cũng đang trong tình trạng kiệt quệ từ thể lực cho tới tinh thần, toàn thân từ trên xuống đã không có bao nhiều sức lực.

Bởi thế, khi mà hắn cảm thụ được con quái vật ánh mắt tập trung vào hắn, Nhật Thiên biết rõ nó đây là đang nhắm vào mình.

Vậy là Nhật Thiên không hề do dự mà bước ra, tình nguyện lấy bản thân làm mồi để thu hút sự chú ý của nó, tạo cơ hội cho mọi người tranh thủ chạy thoát.

"Tiểu Thiên!! Không được!!"

Cũng vì Nhật Thiên hành động quá bất ngờ, khi Hạ Vũ còn đang ngơ ngác trước thân hình đáng sợ kinh tởm vẻ ngoài của Thiên Mục Bách Diện Trùng, đợi nàng lấy lại thần trước tiếng hô của hắn, nàng hoảng sợ kinh hô.

"Đi mau!!"

Nhật Thiên không quay đầu tay cầm theo đại kiếm lao tới, với tốc độ của mình, hắn trong giây lát đã tiếp cận Thiên Mục Bách Diện Trùng, tại khoảng cách hai bên chỉ còn ba thước.

Nhật Thiên đạp chân thật mạnh nhảy lên cao, vô cùng dễ dàng nhảy lên độ cao tới hơn 10 mét.

Nâng cao trong tay Đại Thiết Kiếm, Nhật Thiên lấy hết sức lực mà bản thân có dùng một đòn bổ xuống thật mạnh, cộng với chính thân thể trọng lượng của mình trảm xuống thẳng phần đầu con Dị Vật.

KENG --- !!!!

Tiếng âm vang kim loại chói tai vang lên, không ngờ với thân thể có vẻ bề ngoài mềm nhũn không khác gì một con ấu trùng của mình, Thiên Mục Trùng ấy vậy mà lại có một lớp da vô cùng cứng rắn không thua gì sắt thép, Nhật Thiên một đòn kiếm có thể lên tới hàng ngàn cân uy lực vậy hoàn toàn không làm được gì nó.

'Cứng quá!!! Dị Thường đạt tới cấp 2 thì mạnh như thế sao?'

Hiện tại Nhật Thiên trạng thái vô cùng không xong, từ thể lực sức lực đã gần tới đáy, cho đến cả võ giả mạnh nhất sức mạnh là Huyết Khí, thì chẳng còn bao nhiêu để dùng, hắn có thể nói là bị suy yếu tới mức tận cùng.

Tuy không rõ lúc hoàn chỉnh hắn có giả quyết được Dị Thường cấp 2 như nó không, nhưng với tình trạng hiện tại của hắn, hoàn toàn không thể.

'Cảm giác này, làm mình không hiểu sao nhớ tới lần đó đánh với mấy con cự lang.'

Nhớ lại cái lần đó, có thể nói là lần cận kề cái chết nhất của mình, Nhật Thiên không khỏi cười nhạt một cái, trong lòng sợ hãi chẳng hiểu sao tan biến.

Phải rồi nhỉ, nếu so với ngày đó, thì ta hiện tại cũng không khác gì mấy thời điểm lúc đó, cũng tương tự, đều là đối mặt với tử thần.

"Nếu đã là chắc chắn phải chết, vậy sao không bằng, thật là phóng khoáng làm một trận chém giết cho ra trò!!!"

Khuôn mặt nhỏ ngây thơ nháy mắt lộ ra nụ cười vui vẻ ngây thơ song ẩn chứa một sự tàn bạo, khát máu cùng với không hiểu được hưng phấn vốn không nên có trên người hắn.

Đặt cược toàn bộ sinh mệnh của mình để chiến đấu, không vì vinh quang, cũng không vì tiền tài và cũng không vì sinh tồn, tất cả chỉ là thỏa sức chém giết, không sầu lo thứ gì cả.

Không thể không nói, hắn đúng thực sự là Đại Nhật nhi tử, bởi vì khoảnh khắc mà Nhật Thiên cười rộn lên vì chém giết, lại nhìn không khác gì Đại Nhật, người hiện tại đang thỏa sức giết người tại Lăng Thủy Thành.

"Hahaha nói hay lắm tiểu tử đáng chết!"

Tức khắc có một âm thanh thô lỗ từ phía sau hắn vang lên, sau đó một đầu mũi thương đang bốc cháy lên đỏ rực ánh sáng của Huyết Khí, một cách vô cùng âm hiểm, tàn nhẫn đâm thẳng lên người Thiên Mục Bách Diện Trùng, tức khắc vốn Nhật Thiên không làm gì được làn da, dễ dàng mũi thương nóng rực đâm thủng.

Rốngggg --- !!

Đau đớn không thôi Bách Diện Trùng gào lên, phần miệng vết thương mà do mũi thương tạo ngay lập tức phung trào ra một lượng lớn máu tanh.

Cũng vì quá đau đớn, Thiên Mục Bách Diện Trùng lăn ngã xuống đất lớn tiếng gào rống.

'Bị xuyên thủng rồi...'

Thấy được cảnh tượng này, trong nháy mắt Nhật Thiên liền hiểu rõ, trước đó hắn đòn trảm kích không thể làm tổn thương được Bách Diện Trùng, không phải là do nó làn da quá cứng rắn, mà là do lực xuyên thấu lưỡi kiếm của hắn không đủ.

Mà cũng phải thôi, bởi vì Nhật Thiên trong cơ thể hiện tại chỉ còn có ít ỏi 5 Huyết Khí, với lượng huyết khí như thế, nếu mà hắn lại còn dùng kỹ thuật Huyết Khí Ngoại Phòng để cường hóa vũ khí, thứ cao cấp kỹ thuật mà vốn đã là rất là tổn hao huyết khí.

Thì chẳng mấy chốc Huyết Khí trong cơ thể sẽ cạn kiệt ngay, nên hắn đã không dùng khi đối diện với nó.

"Cơ mà đại thúc, ngươi tại sao không chạy?"

Theo lý mà nói Trương Vĩnh vốn đã không lý do gì để ở lại đây nữa, hiện tại Bách Diện Trùng đã thống nhất biến thành một cá thể, cộng với việc nó hiện tại chỉ tập trung vào mình hắn, thì bây giờ có thể nói là cơ hội tốt nhất để chạy.

"Hahaha ta còn không phải nói với ngươi rồi sao, ta tới tất nhiên là để giết con tạp chủng này rồi."

Đối với câu hỏi này của Nhật Thiên, Trương Vĩnh múa trong tay trường thương vài đường thương pháp, sau đó sung sướng cười to, đi cùng với đôi mắt hung tàn dữ tợn đầy khát màu nhìn sang đang gào đau giãy dụa thân thể Bách Diện Trùng.

'Đòi giết một thứ không thể bị giết, đại thúc, ngươi đúng là số một luôn.' ( =_=")

Nhật Thiên nghe vậy từ chối hiểu, hắn hiện tại bị thứ quái vật này hành hạ cho quá mệt mỏi rồi, tới nỗi đã không còn có như trước tự tin và cũng không cho rằng bản thân mình có năng lực có thể giết được con Dị Vật này.

Đến cả đòn mạnh nhất của hắn là [Thái Dương Diệt Tịch Quang Ba] còn không xử lý được nó, thì nói gì dăm ba mấy cái vết thương tầm thường từ vũ khí mang tới tổn thương, sao có thể làm được chứ.

‘Hẳn phải có tồn tại một loại kỹ thuật hay chiêu thức đặc biệt nào đó, chuyên để khắc chế đặc tính bất tử của bọn chúng, bằng không thì, xã hội loài người đã không có phồn vinh như thế này.’

Nhật Thiên trong nháy mắt suy tư vài thứ, lấy hiện tại lượng tri thức gà mờ về thế giới hắn đang có, tuy mơ hồ huy đoán được một vài điều, những Nhật Thiên cũng vẫn không rõ ràng, cụ thể Nhân loại đã dùng biện pháp gì, để xưng làm bá chủ thế giới như hiện tại.

Chờ sau khi an toàn trở về hắn tuyệt đối phải đi tìm hiểu mới được.

"Còn có ta nữa."

Ngay tại lúc Nhật Thiên không biết nên như thế nào khuyên lui Trương Vĩnh rời đi, thì một âm thanh nhẹ nhàng bên cạnh hắn truyền tới.

Nhật Thiên vừa vui mừng song cùng rất lo lắng nhìn lại, chỉ thấy Hạ Vũ với bộ dạng vô cùng phẫn nộ tiếp cận nhìn hắn.

"Hạ Vũ tỷ tại sao tỷ..."

"Thì ra ngươi còn nhớ ta là tỷ của ngươi..."

Đang định nói tại sao không rời đi, thì Hạ Vũ với giọng nói cực kỳ không vui, phẫn nộ nhìn hắn nói.

Hể hể hể? Gì vậy? tại sao tỷ ấy lại tức giận?

"Hạ Vũ tỷ...sao mà tỷ lại giận đệ? đệ đã làm gì?"

Nhật Thiên rất không hiểu sao Hạ Vũ lại tức giận với hắn, hắn vô cùng bối rồi hỏi.

Chà chà ~ Tiểu thiên à, đệ quả nhiên còn quá ngây thơ.

Cũng tương tự không rời đi Hạ Phó Ngạn bước tới gần, khi hắn nghe được lời nói ngu ngốc kia của Nhật Thiên, hắn không có mở miệng nhắc nhở gì cả, mà chỉ đứng đó mỉm cười quan sát hai người.

Người đời có câu "Người không vì mình trời tru đất diệt" , đối với Phó Ngạn, Nhật Thiên có thể không để tâm chính mình an nguy, tình nguyện hi sinh thân mình lôi kéo Dị Vật sự chú ý, có thể nói là hành động không sai, rất đáng được khen ngợi, nhưng mà hắn có bao giờ hay không suy nghĩ.

Rằng việc trên đời vẫn còn có tồn tại những người, rất lo lắng sợ hãi cùng bất an cho hắn an nguy.

Sới với người khác, hắn hành động là rất đúng đắn, nhưng với họ, hắn cách làm không khác gì là tên ngu ngốc khờ khạo cả, tại sao lại phải đâm đầu vào chỗ chết chứ, chẳng lẽ hắn không nghĩ tới an toàn của chính mình sao?

Có lẽ suy nghĩ này rất ích kỷ, nhưng họ tình nguyện trở thành kẻ ích kỷ, vì so với an toàn của kẻ lạ mặt không quen, người thân mình an toàn vẫn là trên hết.

Bởi vậy, khi Hạ Vũ nhìn thấy hắn lại cắm đầu lao lên, tình nguyện lấy thân mình hấp dẫn Dị Vật, dụ nó đi nơi khác cho bọn hắn rời đi.

Thì nàng đã vô cùng tức giận thầm nghĩ tại sao, tại sao hắn lại phải làm vậy chứ, hắn chỉ mới là một hài tử 8 9 tuổi mà thôi, đang ở độ tuổi mê chơi ham ăn, hắn lúc này đáng ra phải nên ở trong thành, đang trải qua vô ưu vô lo sinh hoạt mới đúng.

Tại sao phải liều lĩnh làm cái trò đại anh hùng gì đó chứ, tại sao phải liều mạng một cách vô ích cho kẻ khác chứ, tại sao lại không ích kỷ lên, tại sao không vì chính mình, vì người nhà đang chờ mình sống sót trở về chứ.

"Tiểu thiên, ngươi có thực sự xem ta là tỷ tỷ của đệ không?"

"Tất nhiên rồi, Hạ Vũ tỷ luôn là tỷ tỷ của đệ."

Bốp!!!

Ngay tức khắc Hạ Vũ tát Nhật Thiên một cái thật mạnh, nàng vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc nhìn hắn nói.

Đau.

Nàng ra tay quá bất ngờ cũng quá là đột nhiên, Nhật Thiên không kịp phản ứng thì đã nhận cả toàn bộ cái tát vào mặt, hắn tức khắc cảm thấy vô cùng đau đớn ở má.

"Nếu đệ thực sự xem ta là tỷ tỷ của đệ, vậy thì cái tát này như trừng phạt, làm thân là tỷ tỷ, ta hi vọng đệ sẽ ghi nhớ."

"Tiểu thiên, đệ không phải chiến binh, đệ cũng không phải sát nhân, thậm chí cùng không phải cái gì đại đức đại nghĩa vô song anh hùng cả, đệ chỉ là một hài tử mà thôi."

"Những thứ liều mạng vì đại nghĩa, hi sinh liều mình vì một kẻ nào đó, nó quá lớn, thực sự quá nặng nề cho đệ, những việc đó hãy để người lớn như chúng ta lo."

"Vậy nên tiểu Thiên, đệ đừng có như thế gánh vác hết tất cả một mình, nên suy nghĩ một chút cho bản thân an nguy được không?"

"Đệ..."

Nhật Thiên nghe thế mở miệng muốn phản bác lại Hạ Vũ lời nói, nhưng khi hắn ngước đầu nhìn lên, nhìn thấy Hạ Vũ như lê hoa đái vũ nước mắt ướt đẫm hai hàng má của nàng.

"...đệ hiểu..."

Khi hắn nhìn Hạ Vũ như thế, không đành lòng để nàng đau lòng, Nhật Thiên gật đầu nói.

"Cảm ơn đệ."

Hạ vũ nội tâm vô cùng nhẹ nhõm khi nghe như vậy, nàng hiểu rõ con người của Nhật Thiên, một khi hắn chấp nhận cái gì, tuyệt đối sẽ giữ lời của mình đã nói.

Tiểu Thiên, hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của tỷ, mong đệ hiểu cho, tỷ làm như vậy, tất cả chỉ vì ta thực sự quá lo cho đệ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.