Bầy người bị sâu trùng khống chế dữ tợn gào lên, chúng nó hai mắt đỏ rực mãnh liệt sát khí vồ tới, lung tung múa may cánh tay, dùng bản thân mạnh mẽ người ngón tay cùng hàm răng tiến hành cắn xé đám người thổ phỉ.
Aaaaa --- !!!
Đám người cũng vô cùng bất lực, bất kể bọn hắn có là gì, dù là đâm chém hay thậm chí là cả chặt rớt đầu bọn chúng, thì những thứ quái vật này, trong chớp mắt dù là lớn hay nhỏ miệng vết thương.
Đều sẽ bị bầy ấu trung ẩn chứa ở bên trong lớp xác thịt đó tiến hành bao trùm cả toàn bộ miệng vết thương và cầm máu, cũng như chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi khôi phục hoàn toàn tất cả tổn thương.
Bởi vậy, khi đối mặt với một bầy có năng lực tự chữa trị vết thương, lại không sợ đau đớn hay sợ chết quái vật, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
“Đáng chết!! Nếu lũ hèn nhát các ngươi đã không muốn giúp, ta cũng không cần!!!”
Đại đương gia mắt thấy thuộc hạ lúc này tình hình rất không ổn, hắn hai mắt mang theo sự xem thường nhìn lại đám người Hạ Vũ sau đó hai tay không vũ khí lao ra ngoài.
“Ôi!! Cả đám bọn ngươi bị đầu óc bị lừa đá hay gì hả? đã tới mức này rồi thì tại sao còn không chạy?”
Bởi vì quá mức lo lắng, nội tâm cũng đang rất là hỗn loạn đại đương gia, không có suy nghĩ rõ ràng thì hắn đã đưa ra mệnh lệnh, hắn vừa chạy miệng mở lớn hô lên.
“Phải! phải! đúng rồi! chúng ta có thể bỏ chạy kia mà!! phải chạy mau! Chạy mau lên!!”
Nghe được đại đương gia lời nói, bị dọa cho tới mức đầu óc hoàn toàn mơ hồ đám thổ phỉ mới nhớ tới điều này, vậy là không chút nào do dự bọn hắn quay người bỏ chạy.
‘Không đúng! không thể chạy! tuyệt đối không thể chạy! bọn hắn mà chạy họ càng sẽ chết nhanh hơn!!’
Vào lúc này Nhật Thiên trực giác đột nhiên hiện lên và mách bảo cho hắn, mấy vị thổ phỉ đại thúc đó tuyệt đối không thể chạy vì lấy bọn hắn tốc độ di chuyển, căn bản là không thể nào chạy thoát khỏi những người bị xâm nhập đã được đám sâu đó cường hóa sức mạnh lên.
Một khi họ mà chạy, đội hình phòng ngự miễn cưỡng lắm giữ chân được sự tiến công của chúng sẽ trong nháy mắt sụp đổ, khi đó đã không có gì ngăn cản lại đám trùng, chẳng khác gì mãnh hổ nhập bầy cừu, khi đó họ chỉ có con đường chết.
“Không được chạy!!! tuyệt đối không thể chạy!!! chạy là sẽ chết đấy!!!”
Nhật Thiên khẩn trương hô to lên trong lòng hi vọng bọn hắn sẽ lắng nghe lời hắn nói.
Đáng chết!!
Đại đương gia khi nghe được tiếng hô của Nhật Thiên, thì lúc này cũng nhận ra điểm này trong lòng phẫn hận chửi mắng bản thân, hắn biết mình vừa rồi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng cỡ nào.
“Đừng chạy!! mau quay lại!!! Các ngươi có nghe không? mau quay lại!”
Mang hi vọng rằng vẫn còn có thể kịp cứu chữa được tình hình, đại đương gia gấp gáp hô lên, mong rằng đám thuộc hạ sẽ nghe hắn nói quay lại.
Chỉ là đáng tiếc cho hắn, dù muốn cứu vãn, những cũng đã quá trể rồi, với việc hắn một người thân là người cầm đầu lại ra lệnh cho thuộc hạ bỏ chạy đã khiến cho bọn hắn nhuệ khí nghiêm trọng suy giảm, cộng với việc trong lòng bọn hắn đã có cực lớn sợ hãi trước bọn ấu trùng.
Bọn hắn hiện tại đã không còn có chút nào chiến ý cùng như là dũng khí để quay chở lại chiến đấu, vậy nên bất chấp đại đương gia đưa ra mệnh lệnh, họ cũng không hề để tâm tới chỉ tập trung lo chạy, trong lòng chỉ muốn chạy thật nhanh, tránh xa khỏi nơi này.
Rống!!!
Mắt thấy con môi đưa lưng về phía mình, điều này giống như càng thêm kích thích đối với bọn ấu trùng này hung tính.
Chúng như thể là hưng phấn tiếng gầm rừ gầm lên, lấy tốc độ so với đám thổ phỉ còn phải nhanh gấp đôi tiến hành đuổi theo.
“Không!!!”
Chạy chậm ở hàng sau đám ngươi thổ phỉ tất nhiên là nhóm người chịu tai ương đầu tiên, một cách vô cùng dễ dàng bị một hai con ấu trùng đè đầu xuống đất và bất kể hắn có hô to gọi nhỏ gào thét vùng vẫy đến đâu, cũng không thể thoát được khỏi vuốt trảo của chúng.
Aaaaa --- !!!
Cơ thể hắn lập tức bị chúng hàm răng móng vuốt cắn xé ra, da thịt máu tươi bay ra khắp nơi nhuộm đỏ cả mặt đất xung quanh, rất nhanh sau đó hắn phản kháng càng trở nên vô lực cuối cùng nằm im bất động.
Đợi chỉ một giây sau, hắn mọt lần nữa đứng lên và trở thành một thành viên của chúng, cùng nhau tham gia tiến hành săn bắt đã từng đồng loại đồng bọn.
Và khung cảnh này đang diễn ra ở khắp mọi nơi, trong nháy mắt số lượng của bọn chúng gia tăng lên tới 200 và con số đó đang tăng lên càng lúc càng nhanh.
“AHHH!!!”
Đại đương gia thấy cảnh đó trong lòng vừa hận vừa phẫn nộ, hận là hận chính bản thân tại sao lại ngu dốt như vậy, vậy mà lại đưa ra một cái mệnh lệnh ngu xuẩn khiến cho các huynh đệ của mình bị hại chết, bị giết và rồi trở thành những con quái vật đó.
Vừa phẫn nộ vì bọn quái đó lại dám giết huynh đệ của hắn, hắn thề cho dù có chết, thì cũng phải xé xác bọn quái vật này ra thành trăm nghìn mảnh.
“Không còn thời gian nữa, chúng ta phải đi mau!!”
Hạ Vũ thấy vậy biết không nên ở lại đây lâu hơn được nữa, nàng nắm lấy tay Nhật Thiên, lôi kéo hắn đi cùng mình.
Nhật Thiên bị Hạ Vũ lôi kéo đi theo, chỉ là hắn hai mắt chưa từng rời khỏi bị bầy trùng đuổi giết đám người, cùng với vội vàng đuổi tới nơi đó đại đương gia.
“Đi thôi!!”
Ôm lấy Nhật Thiên, Hạ Vũ gật đầu với Phó Ngạn cùng Vương tiêu đầu.
“Đi!!”
Phó Ngạn đáp lời nàng sau đó hắn cũng ôm lấy Vương tiêu đầu, cả hai nhúng người một cái phóng người lao lên cao, nhảy cao tới gần 10 mét, tuy nhiên với nhiêu đó độ cao là vẫn không đủ, vì vách núi này rất cao, có thể cao lên tới hai ba chục mét.
Bọn hắn tất nhiên thừa biết rõ, bởi vậy bọn hắn đợi khi đã nhảy tới cao nhất có thể, họ liền đưa chân đạp mạnh vào vách tường, thông qua đó phóng người một nhảy qua bên kia vách tường, tiếp đó bọn hắn lại lặp lại lần nữa tương tự như vậy tạo ra thành một hình chữ Z phi nhảy nhảy qua nhảy lại.
Đợi khi bọn hắn lặp lại liên tục tới vài chục lần, họ cuối cùng mới nhảy lên được tới trên đỉnh vách núi.
“Đi thôi.”
Vương tiêu đầu nhìn đối diện bọn hắn rậm rạp rừng cây, hắn quay đầu nhìn lại ba người Phó Ngạn nói.
“Được.”
Phó Ngạn cùng Hạ Vũ gật đầu đáp lại sau đó bọn hắn phóng người rời đi.
Tuy nhiên, mới chạy được hai bước thì Hạ Vũ bất chợt dừng lại bước chân, vị nàng nhận ra, Nhật Thiên không có đuổi theo các nàng.
“Tiểu Thiên! đệ đang làm gì? mau đi thôi!”
“Hạ Vũ tỷ, tỷ hãy đi với họ đi!! đệ sẽ quay lại.”
Nhật Thiên nhìn Hạ Vũ hắn lắc đầu nói với nàng.
“Cái gì!? Nhật Thiên đệ bị điên rồi sao!? đệ có biết nơi đó lúc này nguy hiểm cỡ nào không? quay lại đó không khác gì đâm đầu vào chỗ chết đấy.”
Hạ Vũ nội tâm vừa chấn động song lại không chút nào ngạc nhiên với việc Nhật Thiên sẽ nói ra những lời như vậy, điều này cũng làm nàng rất bất ngờ, cùng lúc đó nàng chợt nhận ra, thì ra trong bất tri bất giác nàng đã quá hiểu rõ tiểu tử này.
Và cũng vì quá hiểu rõ hắn, nàng nội tâm lại không lúc nào mà không lo lắng cho hắn, lo sợ lấy bản tính lương thiện của hắn, sẽ có ngày gặp điều bất trắc, bị người khác lợi dụng.
“Đệ biết, nhưng đệ không thể bỏ mặc họ được, dù là thổ phỉ hay là tiêu đoàn mọi người.”
“Bởi vì nếu đệ lúc này bỏ rơi đi từ bỏ bọn họ, họ tuyệt đối sẽ chết!!”
Nắm chặc trong tay mình đại kiếm, Nhật Thiên trong suốt thấu triệt đôi mắt nhìn thẳng vào Hạ Vũ.
“Đệ đừng có ngu ngốc như vậy!! chúng chết thì cứ để chúng chết đi! chúng ta có thể sống sót mới là quan trọng nhất.”
Hạ Vũ đối với bọn họ sống chết chưa từng quan tâm, với nàng thế giới luôn tuân thủ bộ luật, mạnh được yếu thua, kẻ mạnh ăn yếu, chỉ cần có thể sống tới cuối, tất cả đều không quan trọng.
Đây không chỉ riêng nàng, mà còn là tất cả những người khác đều có suy nghĩ như vậy.
“Vậy thì gia đình người thân của họ phải làm sao đây? Nam nhân trong nhà đều đã ngã xuống hết ở đây, khi không có trụ cột chống đỡ, họ sẽ sống như thế nào?”
“Nếu đệ sống về dựa vào việc vứt bỏ sinh mạng của mạng người khác để sống và đó gọi là sống sót, nếu vậy cái sống sót đó đệ không cần!!”
“Đừng có ở đó mà nói đạo lý với ta tiểu thiên!! tại sao đệ không chịu hiểu hả? cho dù đệ có làm thế nào, dù có muốn cứu bọn hắn tới mức nào, thì cũng không thể!”
“Vì chính Thiên Mục Bách Diện Trùng, là một Dị Thường vô cùng nguy hiểm, cho dù có là đệ cũng không thể làm được gì nó!”
Hạ Vũ vừa lo vừa tức không có chỗ để phát tiết, cái tên tiểu tử này đúng là không biết trời cao đất dày là như thế nào mà, hắn không rõ, con sâu đó không phải thứ mà con người có thể đối phó được, hắn quay lại thuần túy trở thành mồi ngon cho nó.
“Tại ngày hôm đó, dưới ngày trời tuyết đó, đệ đã hứa với phụ thân người, rằng đệ sẽ thay người trở thành một đại anh hùng, mà đã là người hùng, tại sao có thể vì sợ chết mà bỏ rơi lại người đang cầu cứu được chứ!!!”
“Cho nên, dù có chết, đệ cũng phải thử một lần, cứu lấy bọn hắn!!”
Lão già khốn nạn!! ngươi tại sao lại đi nhồi nhét cái suy nghĩ ngu ngốc như vậy vào một đứa trẻ như hắn chứ!!
Hạ Vũ lúc này vô cùng hận Nhật Thiên phụ thân Hạ Đại Nhật, nếu không phải vì hắn tiêm nhiễm cái tư tưởng đại anh hùng ngu xuẩn đó vào đầu Nhật Thiên, thì có lẽ hắn lúc này đã không ngu ngốc như thế này, không để ý sinh mạng của mình để bảo vệ cho một lũ tiện dân.
Liền dù có là hạng người nhân nghĩa nhất, lấy bọn hắn tiêu chuẩn đạo đức, có lẽ dễ dàng vượt qua được trẻ nhỏ ngây thơ tam quan chưa đủ trưởng thành Nhật Thiên.
Nhưng kể cả là như vậy, thì vẫn có một vài điểm của bọn hắn thì cũng không thể so được với Nhật Thiên.
Bởi vì bọn hắn tư duy là của một người trưởng thành, là do từ từ bồi dưỡng cùng tự kỷ luật bản thân mới có được, nên tất nhiên sẽ có một vài điểm mù và còn có một ít cho rằng, đó vốn là việc bình thường, nhưng thực chất thì không phải.
Đó chính là trên dưới tôn ti, chưa từng có bình đẳng khái niệm, bọn hắn đối với quân thần kẻ mạnh thống trị kẻ yếu quan niệm, đã hoàn toàn thâm nhập vào trong xương tủy, cho dù là phủ định, cũng là không thể nào sửa đổi dược.
Mà Nhật Thiên sẵn lòng quên mình vì người khác, không vì lợi ích cũng không vì đại nghĩa, mà xuất phát từ nội tâm vì muốn cứu giúp họ mà ra tay cứu bọn hắn.
Tuy nói là tại thế thánh nhân là hơi quá mức, nhưng cái suy nghĩ đó, tuyệt đối vượt qua 99% người trong thiên hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]