Đại đương gia thấy nữ hài đó đã thoát khỏi tầm đánh của mình, hắn khó chịu tắc lưỡi một cái thể thiện sự khó chịu của mình.
Đùng!!!
Cùng lúc đó tiếng nổ lớn vang lên Nhật Thiên từ trên trời cao rơi xuống, hắn nửa quỳ khom lưng va chạm với mặt đất tạo thành một vết nứt nhỏ ở tại xung quanh vị trí mà hắn tiếp xúc.
“Người tới là ai!!”
Con tuấn mã dưới người đại đương gia lập tức bị động tĩnh lớn như vậy làm cho giật mình, hắn vội vàng nắm chặc lấy dây cương cố gắng không chế lại đang hoảng sợ con ngựa, đợi khi nó cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Đại đương gia mang theo cảnh giác nhìn lại từ khói bụi bước ra Nhật Thiên.
“Tiểu tử họ Hạ, danh là Nhật Thiên, Hạ Nhật Thiên.”
Quan sát một vòng xung quanh, Nhật Thiên phát hiện ba người Hạ Vũ tỷ không có bị làm sao, điều đó làm hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, song ngay khi hắn nhìn lại ở phía sau lưng người nam nhân cầm thương kia, là một núi xác người mà những người đó đều chính là tiêu đoàn các thúc thúc.
‘Xin lỗi…’
Thấy vậy Nhật Thiên không khỏi tự trách bản thân, thầm nhủ lẽ ra mình phải tới nhanh hơn mới đúng, không thì họ … đã không phải chết rồi.
“Thổ phỉ… ngươi làm ta tức rồi đấy!!”
Ầm!!!
Luôn treo trên môi ôn hòa nụ cười đã tắt, Nhật Thiên thần thái âm trầm nhìn thẳng vào mắt đối phương nói, cùng lúc đó một luồng khí thế hùng mạnh vô cùng từ trên người hắn phát ra.
‘Tên nhãi này…’
Cảm thụ luồng khí thế làm người khó thở đó lại xuất phát từ trên người một tên tiểu tử tám tuổi mang lại, Đại đương gia lông mày giật giật trong lòng chấn động cực kỳ, thời điểm đó hắn ánh mắt nhìn đối phương theo đó cũng thay đổi.
“Huynh đệ xông lên! Giúp đại đương gia!!”
Bởi vì tiêu đoàn đám người dựng lên hàng phòng ngự đã sụp đổ trước bọn hắn đại đương gia một thương, đã không có gì ngăn cản, dòng người thổ phỉ lập tức ồ ạt lao vào trong hẻm núi.
“Đừng lại gần đây!!!”
Thấy các huynh đệ trong trại chạy vào trong này, đại đương gia lập tức nhíu mày hô to ra lệnh cho họ, hắn biết rõ, lấy bọn này một chút trình độ thực lực, nhào lên chỉ có con đường chết.
“Thì ra là Hạ tiểu huynh đệ, quả là trăm nghe không bằng thấy, không hổ là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi nhỏ như thế mà đã có mạnh mẽ như vậy thực lực bái phục bái phục, hahaha.”
Người đời có câu, đại trượng phu co được giãn được, tức là người phải hiểu được lúc nào nên tiến thì tiến, lúc nào nên lui thì lui.
Đại đương gia sau khi cảm thụ trên người Nhật Thiên mang tới uy áp, hắn biết tên nhãi ranh này không dễ chọc, nếu một khi đánh, sợ sẽ chịu thiệt thòi lớn, bởi vậy hắn liền suy nghĩ tạm thời rút lui khỏi đây.
“….ngươi biết ta.”
Nhật Thiên nghe vậy nhăn mày nhìn đối phương nói, mà cũng bởi vì trong lòng sự chán ghét không thích, hắn thái độ không có cư xử giống như mọi khi ôn hòa lễ nghĩa, hắn lấy cách xưng hô ta ngươi thay vì như mọi lần hắn hay dùng ta thúc, ta tỷ, ta huynh với mọi người dùng với đối phương.
“Đúng vậy, tiểu huynh đệ đại danh tiếng chúng ta tất nhiên là có nghe tới, nhất là sự lương thiện tốt bụng của tiểu huynh đệ, nên khi ta thấy tiểu huynh đệ ở đây, là bỗng nhận ra, hẳn là giữa chúng ta có gì đó hiểu nhầm rồi.”
“Nên ta đề nghị, song phương chúng ta ngưng chiến sau đó người nào về nhà người nấy thì thế nào?”
Nếu là trước kia khi nghe có người nói vậy trong một cuộc xung đột dẫn tới động võ chém giết, Nhật Thiên hẳn sẽ là rất là vui mừng đồng ý.
Tuy nhiên…
“Lời đề nghị vô cùng hấp dẫn, ta đồng ý….”
“Không hổ là Nhật Thiên tiểu huynh đệ, đúng là làm ngươi khâm phục trí tuệ, nếu Hạ tiểu huynh đệ đã chấp nhận, ta cùng các huynh đệ xin cáo từ.”
Đại đương gia trong thầm nghĩ tiểu tử này coi như cũng thông minh, biết rõ nếu tiếp tục đánh hai bên ai cũng sẽ chịu thiệt thòi.
Mà đằng sau Nhật Thiên đám Hạ Vũ cùng mọi người tiêu đoàn khi nghe hắn nói vậy trong lòng cũng thả lỏng một hơi, xem ra bọn hắn đã sống sót qua trận nguy cơ này.
Chỉ là ngay khi đại đương gia muốn mang người rời đi, bộ dạng âm trầm Nhật Thiên chưa từng có chút chuyển biến, hắn giọng có phần khàn khàn nói.
“Bọn hắn có thể đi, chỉ có ngươi … là phải đi cùng với ta!”
Cái gì!?
“Ngươi vừa nói cái gì!?”
Như cảm thấy mình vừa rồi đã nghe, Đại đương gia thần thái lạnh lẽo nói.
“Giết người là phải đền mạng, ngươi giết bọn hắn, ta sẽ mang ngươi đi gặp quan phủ, phán xét tội lỗi của ngươi!”
“Vì những ngươi đã chết, vì gia đình ngươi thân của họ, đòi lại một công đạo!”
Tiểu Thiên….
Hạ Vũ nghe được những lời nói này nội tâm chấn động cực kỳ, nàng không tin nổi, một lời đầy nghĩa hiệp chính nghĩa như vậy có thể từ chính hắn nói ra.
Không hiểu sao nàng vừa buồn bực thấy hắn làm vậy thật quá ngu ngốc song không hiểu sao lại cũng cực kỳ vui sướng vui vẻ vì sự lương thiện này của hắn.
‘Tiểu tử này là ngu ngốc sao!?’
Phó Ngạn Vương Tiêu đầu cùng với đám thổ phỉ tại đây khi nghe được những lời nói này đồng loạt nghĩ.
“Nhãi con, đừng nghĩ có một chút năng lực liền kiêu ngạo! ngươi cho rằng mình là ai!? Ông trời ư!?”
“Đừng tự cho mình là đúng!!!”
Đại đương gia giống như bị những lời nói không biết trời cao đất dày này của Nhật Thiên làm cho phẫn nộ, hắn giận dữ thần sắc có phần điên dại gầm to lên nói.
“Tiểu thiên hãy cẩn thận, tên đó mạnh lắm đấy!!”
Hạ Vũ nhìn đối phương muốn động thủ, sau khi cảm thụ đối phương thực lực nàng biết rõ thổ phỉ lôi thôi này rất mạnh.
“Đệ hiểu rồi!!”
Nhật Thiên đối với lời nói của Hạ Vũ là vô điều kiện tin tưởng, mà cũng không cần nàng ta nhắc nhở, bởi vì hắn trực giác kể từ khi nhìn thấy tên này, đã luôn liên tục gõ chuông vang lên tiếng cảnh cáo để hắn phải thật cẩn thận cùng cảnh giác với đối phương.
Đây là lần thứ hai mà cái trực giác của hắn lại dồn dập như vậy nhắc nhở, mà lần đầu tiên chính là thởi điểm khi hắn chạm mặt với ba con cự lang.
Điều này có nghĩa là đối phương là một kẻ mạnh mẽ có đủ năng lực cùng thực lực cao cường có thể hạ sát được hắn.
Bởi vậy hắn đã luôn vô cùng cảnh giác với tên này.
Nếu là người bình thường, khi mà biết được đối phương là một kẻ có thể giết được mình, thường thì họ sẽ lựa chọn tránh xa đối phương càng xa càng tốt và khi nghe được bọn hắn lựa chọn từ bỏ quay người rời đi, hẳn có lẽ là sẽ rất vui mừng đồng ý đi.
Nhưng chỉ có Nhật Thiên hắn không thể chấp nhận, dù có cho hắn được lựa chọn lại lần nữa, thì hắn cũng vẫn sẽ tương tự như vậy lựa chọn đối mặt với đối phương.
Không điều gì hết, chính là vì muốn cho những người đã chết kia đòi lại một công đạo.
“Các ngươi đừng nhúng tay vào, hắn là của ta.”
Đại đương gia quay đầu nhìn lại đối với đứng ở đằng sau hắn chờ lệnh đám thổ phỉ ra lệnh một câu, sau đó hắn nhúng người nhảy xuống ngựa.
Bởi vì địa hình ở đây thật quá là chật hẹp, việc cưỡi ngựa ở trong này chiến đấu sẽ là vô cùng khó khăn cùng có bất lợi rất lớn.
‘May mắn nơi này còn đủ rộng để ta vung thương.’
Múa vài đường thương pháp cơ bản, Đại đương gia với cây thương trong tay mình hai mắt lạnh lẽo chậm rãi bước chân tới gần.
Keng!
Rút ra thanh trọng kiếm đang cắm trong mặt đất của mình, Nhật Thiên một tay mang theo nó, một tay nhặt lên một cái trọng chùy hình tròn nằm dưới đất đem nó treo trên người sau đó cũng tương tự nhất bước tiếp cận đối phương.
Nam hài cùng nam nhân lẫn nhau đối diện, mà Nhật Thiên lúc này cũng có thời gian quan sát đối phương dung mạo, Người nam nhân này một mái tóc màu đen ngắn, với kiểu tóc rối bời như ổ quạ, ngũ quan đoan chính, như thể quần áo nịt vậy màu nâu áo giáp da đem hắn ngạo nhân thân thể phác họa ra từng đạo rắn chắc khỏe mạnh cơ bắp.
Nếu không phải biết rõ người này là một tên thổ phỉ, Nhật Thiên liền đã cho là người này là một vị có tướng mạo kinh người võ nghệ cao cường chiến tướng.
Mà đại đương gia hắn thì dùng ánh mắt hung ác của mình trừng mắt nhìn Nhật Thiên, tuy nhiên Đại đương gia cũng nhìn ra được kẻ trước mắt này thần thái rất tự nhiên, hơi thở không có một chút rối loạn, nghĩa là tên tiểu này rất có lòng tin vào thực lực của mình.
Sau đó, Nhật Thiên đột nhiên cầm kiếm từ bên cánh phải của Đại đương gia lao tới, đại đương gia nhíu mày, nhưng hắn cũng không có do dự, cũng trực tiếp vọt tới.
Keng ——!
Song phương vũ khỉ nháy mắt đỏ rực lên, Huyết Khí Ngoại Phòng cường hóa lên binh khí va chạm với nhau tạo ra tia hỏa hoa cùng với âm thanh giống như sấm sét giáng xuống vậy vang dội âm thanh vang lên.
Cự Kiếm giống như Nhật Thiên chính hắn tay chân, trong giây lát vung ra hàng tá đòn kiếm chiêu.
Đại kiếm hàn quang xẹt qua không khí, xẹt qua bùn đất, tạo thành hoàn mỹ đường cong thẳng về trước mặt hắn thổ phỉ!
‘Thì ra là thế, hắn muốn ép ta vào mặt tường của hẻm núi, muốn lợi địa hình cản trở ta khả năng dùng thương sao?’
Đại đương gia dùng ra hắn cực hạn có thể nghiêng người ra sau động tác, đỏ rực đại kiếm xẹt qua trên trán hắn sợi tóc, mà mảnh khảnh sợi tóc liền ngay tức khắc bị sắc bén lưỡi kiếm chặt đứt.
Hắn tay sau đó run lên, trong tay trường thương vung ra đột nhiên đâm tới Nhật Thiên!
Đông!
Màu đỏ trường thương dễ dàng xuyên thủng hẻm núi bùn vách tường, kiên cường dẻo dai vách tường ở trước mặt màu đỏ cây trường thương không khác gì là một tờ giấy mỏng.
Trí mạng hồng mang giây lát ập tới đi Nhật Thiên trước mắt, Nhật Thiên không chút hoang mang nghiêng đầu sang một bên dễ dàng né tránh được một kích đâm thương này, tuy nhiên đằng sau hắn vách tường tức khắc trước một thương này làm vỡ vụn thành từng mảnh bùn đất thạch.
Hô ~
Một tiếng xé gió từ bên tai truyền tới, Nhật Thiên đột nhiên về phía sau nhảy dựng, trường thương lập tức vụt qua phá vỡ cả mặt đất hắn vừa đứng tại.
Đại đương gia quả nhiên là một có kinh nghiệm chiến trường phong phú võ giả.
Chỉ với một hai chiêu, liền đã dễ dàng phá vỡ Nhật Thiên mưu đồ, đem hắn bức lui chỉ còn cách lùi lại.
Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp cả hẻm núi, đứng ở ngoài quan sát đám người xung quanh đều phải đồng loạt ngây người khi chứng kiến trận chiến này mang tới lực phá hoại cũng như võ nghệ cao siêu của cả hai.
Mà khi Nhật Thiên lùi lại, đại đương gia cũng đồng thời đuổi theo, hắn tốc độ thậm chí so Nhật Thiên còn phải mau lẹ hơn nhiều.
Nhật Thiên khóe mắt nhìn lại truy đuổi hắn thổ phỉ.
“Làm sao vậy? Không phải trước đó ngươi mạnh miệng lắm mà! sao giờ lại chỉ biết chạy trốn? ngươi võ giả lòng kiêu ngạo phải vì ngươi hèn nhát mà khóc đấy.”
Đại đương gia nói ra những lời chế nhạo, hắn đây là muốn kích thích Nhật Thiên võ giả chi tâm cùng lòng kiêu ngạo.
Nhưng mà hắn phải phí công rồi, vì Nhật Thiên đối với kẻ thù nhất là đối với một kẻ sát nhân, bọn hắn lời nói, hắn tất cả đều bỏ qua ngoài tai, bọn chúng có nói gì với hắn, hắn cũng không thèm quan tâm cũng chẳng muốn nghe làm gì cho mệt.
Vậy nên Nhật Thiên không để ý tới đại đương gia trào phúng, vẫn tiếp tục lấy cái đầu lạnh bình tĩnh phán đoán tình thế.
Hắn khóe miệng nhếch lên, bỗng nhiên nhúng người mà nhảy lên cao.
“Cái — !?”
Kinh người sức bật làm Nhật Thiên giống như chim bay vậy bay về phía không trung, bầu trời lập tức bị màu đen nhỏ nhắn thân thể che khuất ánh sáng.
Linh hoạt cao ngạo phi điểu cầm trong trong tay cự kiếm lao thẳng tới đối phương cái đầu mà trút xuống, Đại đương gia tại thời điểm mấu chốt đưa ra trường thương, dùng thương để đón đỡ.
Keng — !!!
Khi kiếm cùng thương va chạm nhau liền tạo ra kịch liệt tia lửa, giữa ánh tia lửa đó, Nhạt Thiên cùng đại đương gia bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều có thấy được trong mắt đối phương ẩn chứa sát khí, chúng đều đã bộc lộ rõ ràng với người kia.
Một kích này vẫn không thành công, Nhật Thiên nhúng người lùi lại sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, đại đương gia xoay người nhìn lại Nhật Thiên nâng cao trong tay binh khí nghiêm trọng nhìn đối phương.
‘Thật đúng là một tên khó chơi.’
‘Kẻ này thật là mạnh.’
Tại sau khi thử đối thủ thực lực, cả hai cùng nhau đối với người kia đưa ra lời khen ngợi, cùng đối với nhau e ngại người kia thực lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]