Tại một sân vườn rộng lớn, Chấn Dực cùng Nhật Thiên hai bên đứng đối lập nhau người thì thần thái tự tin ôn hòa người thì phong thái cao quý ưu nhã hai mắt nhìn thẳng vào nhau chậm rãi chờ đợi trọng tài đưa ra tín hiệu.
Mà đứng đứng ở giữa cả hai người Hạ Vũ cùng là trọng tài cho trận tỷ thí này, nàng bộ dáng có phần tò mò nhìn hai người, nàng rất muốn biết giữa hai người một là phàm nhân võ đạo thiên tài cùng với một là thiên địa chí thượng thiên tài, ai sẽ là người chiến thắng đây.
Hít ~ hồ ~
Nhận ra lúc này mình đã phân tâm Hạ Vũ hít thở một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, sau đó nàng vươn tay cao cao lên nói.
“Đã vậy thì … trận đấu bắt đầu!!”
Ầm!!
Không nói hai lời, cả hai người lập tức bộc phát ra một luồng Huyết Khí hào quang, theo sau tốc độ kinh người phóng thẳng tới đối thủ.
Phanh -- !!
Chiêu đầu tiên của họ mở đầu cho trận đánh chính là quyền chạm quyền, chỉ thấy cả hai một quyền vung ra thật mạnh va chạm với người kia quyền đầu, lập tức tạo ra một vụ bạo nổ âm thanh lớn ở trung tâm.
Nặng quá!! / Cứng quá!!
Cảm nhận quyền đầu truyền tới cảm thụ Chấn Dực cùng Nhật Thiên không khỏi nhăn mày cũng như giật mình vì đối phương thực lực, không biết là đang thử lực lực của nhau hay thật sự là giật mình vì người kia sức mạnh theo một quyền đó nữa, cả hai người tức khắc nhảy lui ra xa, hai mắt cảnh giác nhìn về đối thủ.
“Ngang cơ sao…”
Đứng từ xa quan sát trận đấu này Hạ Vũ nàng thấy hai người làm vậy không khỏi lẩm bẩm nói.
Không, là trên cơ…
Chấn Dực nhíu mày hắn nhìn nắm tay vừa rồi chạm với Nhật Thiên quyền, chỉ thấy vốn trắng nõn da thịt một cách kỳ quái đỏ ửng lên sau đó lập tức tái xanh, điều này không khỏi làm Chấn Dực ưu nhã thần thái thay đổi.
“Là Độc Huyết Chưởng!!”
Hạ Vũ cũng nhận ra biểu hiện bất thường của túc địch mình, khi nàng quan sát kỹ càng hắn, nàng liền lập tức nhận ra sự dị thường trên bàn tay của hắn, mà khi thấy nó làm nàng không khỏi kinh hô.
“Không ngờ đến chiêu này mà đệ cũng học được, thật đúng là xem thường đệ rồi.”
“Hi hi ~ ta còn nhiều trò hay lắm đấy tộc huynh.”
Đã không còn là thời điểm ở nghi thức thành niên, Hạ Nhật Thiên lúc này cũng đã không phải là bị phụ thân ngăn cấm hắn, hiện tại giờ đây hắn đã có thể thoải mái đánh toàn lực mà không lo sợ hay bị ai ngăn cấm nữa.
“Ta cũng vậy tộc đệ à.”
Cái gì?
Đột nhiên Chấn Dực âm thanh từ phía đằng sau hắn truyền tới, điều này không khỏi làm Nhật Thiên giật mình rõ ràng tộc huynh hắn vẫn còn ở trước mặt mình cơ mà.
Nhật Thiên hoảng hốt quay đầu nhìn lại, thì ngay lập tức nhìn thấy một quyền đấm to lớn đang dần phóng đại trước mắt hắn.
Phanh -- !!
Nhật Thiên cả khuôn mặt nhỏ lập tức hứng chịu đau đớn, chỉ thấy Chấn Dực không biết từ khi nào xuất hiện phía sau lưng Nhật Thiên, hắn không chút nương tay nào tung ra trọng quyền đánh vào mặt của tộc đệ mình.
Oanh!!!
“Đau đau đau -- !Chuyện quái gì thế? Rõ ràng tộc huynh còn ngay trước mắt mình làm sao xuất hiện ở đây?”
Bị một quyền này đánh văng bay đi thật xa văng gãy nát làm đôi cả thân cây bên sân vườn, từ trong đống là chui ra Nhật Thiên có chút cảm thấy kỳ quái nói.
‘Đúng là quái vật mà, trúng cả một quyền bảy thành lực lương của ta vậy mà không bị thương.’
Thấy đối phương vậy mà không chút xi nhê gì thoải mái mà đứng lên sau một quyền đó, Chấn Dực lộ ra vẻ cười khổ.
Đây là Chấn Dực có điều không biết, việc Nhật Thiên không chút thương tổn nào thoải mái đứng lên là nhờ vào Trường Sinh Quyết công lao, Trường Sinh Quyết tạo ra sinh mệnh huyết khí không chỉ làm cơ thể Nhật Thiên sinh mệnh lực trở nên vô cùng sinh động cũng mạnh mẽ, mà nó còn trong âm thầm chậm rãi cải tạo hắn thể chất khiến nó mạnh mẽ vô cùng.
Vậy nên một quyền Chấn Dực bảy thành lực đó ngoài chỉ có việc làm Nhật Thiên cảm thấy đau đớn ra còn lại thì không có thương tổn một chút gì lên cơ thể hắn cả.
‘Tên quái vật…’
Mà Hạ Vũ cùng kinh ngạc không nhẹ, làm đối thủ của Chấn Dực cũng đã lâu năm, nàng biết rõ ràng một quyền kia của hắn mạnh thế nào, vậy mà tên quái này không bị làm sao dễ dàng đứng lên, khiến nàng hoảng sợ không thôi.
“Tộc huynh! cho tiểu đệ hỏi vừa rồi là gì được không? rõ ràng ta không hề rời mắt khỏi huynh, ấy vậy mà vừa rồi huynh một cách thần kỳ lại xuất hiện phía sau ta, đó là sao vậy?”
Vuốt ve bóng mượt khuôn mặt, hắn hai mắt mở to làm thành tò mò bảo bảo hiếu kỳ nói.
Chấn Dực nghe vậy liền hơi có chút do dự có nên nói cho đối phương không, nhưng sau đó hắn nghĩ đi nghĩ lại thì trong lòng cảm thấy lấy tên này năng lực chỉ cần hắn thi triển chiêu này thêm một hai ba lần nữa thì sớm muộn gì cũng bị học được, không bằng lúc này trước tiên nói cho hắn biết, coi như để là để lấy được hảo cảm của đối phương.
“Đây là kính tượng phân thân, một loại thông qua kết hợp một chút bản thân Huyết Khí cùng ý niệm tạo thành một hoặc vài cái tàn ảnh có hoàn toàn giống như đúc ngoại hình hơi thở của người thi triển. Thường thì loại tàn ảnh này chuyên dùng để che mắt lừa gạt địch thủ kỹ thuật.”
Nghĩ như vậy Chấn Dực không chút do dự nói ra.
Dù sao thì chiêu này cũng không đáng bao nhiêu, không ít võ giả lâu năm cũng biết kỹ thuật này.
“Thì ra là thế, thụ giáo thụ giáo.”
Nghe vị tộc huynh này vậy mà rất thoải mái nói cho hắn biết, Nhật Thiên không khỏi cảm thấy tộc huynh hắn thật đúng là một ngươi rộng rãi và rất thân thiện khiến cho Nhật Thiên trong lòng sinh ra một chút ấn tượng tốt với hắn.
“Nếu theo như lời huynh nói, nó hẳn là như vậy đi.”
Nhật Thiên nói xong, lập tức một cái khác hắn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, điều này khiến cho cả hai người Chấn Dực cùng Hạ Vũ ở to cả hai mắt không thể tin được nhìn Nhật Thiên.
‘Tro… trong nháy mắt là đã học được…tên này là thiên tư yêu nghiệt tới vậy?’
Ngay sau đó Chấn Dực đột ngột nhìn thấy Nhật Thiên mỉm cười một cách khá kỳ quái với hắn, Nhật Thiên vươn ra ngón tay chỉ chỉ phía sau hắn.
“Huynh để lộ sơ hở hơi nhiều rồi đó, Chấn Dực ca.”
Từ khi nào!?
Nghe được phía sau có người, Chấn Dực cực nhanh xoay người lại muốn đánh đuổi người đi, nhưng đáng tiếc hắn đã chậm một bước rồi, chỉ thấy Nhật Thiên không biết từ khi nào đứng ở phía sau hắn vươn ra ngón tay hình chữ V ở khoảng cách cực kỳ gần đặt ngay bên hai mắt của hắn.
“Chiếu tướng, huynh thua rồi Chấn Dực ca.”
Ha ~ ha ~
Bị hai ngón tay đặt ở ngay bên tròn mắt dọa cho sợ, không dám cử động mạnh Chấn Dực nghe vậy liền cười khổ, sau đó hắn chậm rãi lùi về sau hai tay đưa lên trời làm ra đầu hàng tư thái.
“Ta thua rồi…”
Còn là thua bởi chính chiêu thức của mình, Chấn Dực lúc này cũng đã được Nhật Thiên cho nếm trải thử một lần cái cảm giác của Hạ Vũ ngày đó và Chấn Dực phải công nhận một điều, đó là nó khó chịu vô cùng.
‘ ‘Dĩ bỉ chi đạo, Hoàn thi bỉ thân’ lấy đạo của người trả lại cho người, lấy chiêu của ngươi trả lại cho ngươi … sao, thật đúng là đáng sợ thiên tư.
Lắc đầu xua tan kỳ quái ý nghĩ, một lần nữa lộ ra bộ dạng ưu nhã của mình, hắn tâm phục khẩu phục nói.
“Quả là một trận tỷ võ cực kỳ đặc sắc, hy vọng ngay sau ta có thể lần nữa tỉ thí với đệ.”
Vươn ra bàn tay ra hiệu muốn bắt tay với Nhật Thiên, mà Nhật Thiên ai tới cũng không từ chối, nếu tộc huynh đã là muốn đánh với hắn tiếp hắn cũng rất vui lòng tiếp nhận.
“Tất nhiên rồi, đệ bất cứ khi nào cũng sẵn lòng chào đón huynh tới tìm.”
“Nếu thế thì cứ quyết định như vậy đi, hẹn gặp lại đệ sau, cáo từ.”
Cứ đứng đó nhìn hai người rời đi, Nhật Thiên trong lòng không khỏi đối với tộc huynh hay cứ thích hẹn tỉ thí với mình cảm thấy kỳ quặc, chỉ là hắn không cảm thấy khó chịu cũng như là thấy chán ghét đối phương.
Một phần khác là vì trực cảm nói cho hắn người ta không phải là kẻ gian ác gì, cũng chẳng có ý đồ xấu với hắn, một phần khác là vì người này cũng rất hào phóng, không những mang tới cho hắn không ít kỹ thuật chiêu thức, mà còn sẵn sàng làm người bồi luyện với hắn.
Bởi vậy nên hắn khá là vui vẻ khi nghe đối phương sẽ lần nữa tới tìm hắn.
Quả nhiên đợi tới ngày hôm sau giống như ngay hôm qua Chấn Dực mang theo mặt mũi không tình nguyện Hạ Vũ tìm tới hắn.
Chỉ là lần này có hơi chút khác biệt so lớn lần trước.
“Huynh nói sao cơ?”
“Ta nói là, lần này ta hi vọng Hạ Vũ có thể tham gia với chúng ta.”
Nhật Thiên nghe vậy không khỏi ngạc nhiên nhìn lại Hạ Vũ, tuy nàng ta không nói gì như hắn có thể cảm thấy được, đâu đó trong nội tâm của nàng ta có chút gì đó không thích cũng như khá là kháng cự mỗi khi lại gần hắn.
Vậy nên khi nghe Hạ Vũ cũng muốn tham gia, Nhật Thiên khá là kinh ngạc.
“Tất nhiên là có thể, tiểu đệ cũng rất vui vẻ nên Hạ Vũ tỷ tham gia cùng.”
“Này! đứng có tự ý mà quyết định! ai nói với ngươi là ta muốn tham gia!!”
Hạ Vũ lập tức như mèo bị đạp phải đuôi vậy khó chịu xù lông lên, nàng hung tợn nhìn hai người bọn hắn.
“Vậy là, tỷ không muốn tham gia sao?”
“Cái này…”
Không hiểu sao lại bị Hạ Vũ la, tiểu hài tử không thích bị la mắng nên khi nghe nàng nói vậy làm Nhật Thiên cảm thấy hơi ủy khuất nhìn ngược lại Hạ Vũ.
Mà khi Hạ Vũ nhìn vào con mắt như sắp muốn khóc tỏ vẻ ủy khuất đáng thương Nhật Thiên, bằng một cách kỳ quái nào đó nàng không có biện pháp nói nên lời được mỗi khi nhìn vào hắn, cảm thấy có chút không nhẫn tâm để hắn như vậy.
“Đượ…Được rồi, ta hiều rồi! đừng nhìn ta như vậy, ta tham gia được chưa hả?.”
“Tuyệt vời.”
Hừ!
………………………………………………
Nếu mọi người thích hoặc thấy hay hãy cho một Like, Yêu Thích hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.
Nếu tác có gì sai sót thì viết comment dưới phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.
Ps. Tác là người rất thích đọc comment, nếu được thì mọi người cứ comment nhiều nhiều vào để tác có thêm động lực để viết truyện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]