“Sao anh lại dám khẳng định nó là con gái?” Diệp Hân Vũ cười bảo. 
“Chắc chắn là con gái, sẽ xinh đẹp giống em.” Trần Vũ vuốt mái tóc dài đen nhánh của vợ, mỉm cười trìu mến: “Anh không nhầm đâu.” 
“Anh thương con bé không?” Diệp Hân Vũ cười trìu mến. 
“ừ.” Trần Vũ chân thành đáp: “Anh sẽ yêu nó cả đời này, dốc hết sức mình để bảo vệ hai mẹ con em.” 
“Chồng à, anh tốt quá.” Diệp Hân Vũ từ từ tựa đầu lên vai Trần Vũ, cô rì fâm nói: “Đợi con bé chào đời, anh muốn đưa con và em dạo khắp sông núi Ngũ Nhạc, băng qua Phương Hoa, sau đó tìm một nơi non xanh nước biếc để an cư lạc nghiệp.” 
“Em muốn chúng ta cùng nhau ngắm hoa nở hoa tàn trước sân, ngồi trên đỉnh núi ngắm biến mây dưới ánh bình minh, lặng lẽ sống trọn kiếp này.” 
“Sẽ có một ngày như thế, Hân Vũ, anh hứa 
với em.” Trần Vũ mỉm cười dịu dàng, ôm lấy Diệp Hân Vũ mà không biết Diệp Hân Vũ trong lòng mình đang lặng lẽ rơi nước mắt. 
“Được rồi, chúng ta đi ngủ đi.” Diệp Hân Vũ âm thầm lau nước mắt. 
“ừ, được.” Trần Vũ cười đáp: “Anh đi tắm đã.” 
Nói xong, Trần Vũ đi vào phòng trước. Diệp Hân Vũ ngơ ngác trông theo bóng lưng chồng rồi đứng dậy nhìn lên bầu trời đêm, vẻ mặt thoáng trở nên lạnh lẽo: “Tốt nhất là đừng nên ép tôi làm những chuyện tôi không muốn làm.” 
Sau khi đế lại câu nói không đầu không cuối kia, cô quay người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-y-dao/3405482/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.