“Không sao, tôi có thể cho anh ấy mượn." Hạ Thiên cười lớn đến tận mang tai: “Nhưng người anh em à, anh quyết định muốn mua khúc gỗ nát này sao? Bên trong thứ này lại có cơ quan gì thần kì sao?
“Thứ này thì lại không có, nhưng chất liệu làm chiếc thuyền này hình như là một loại gỗ trầm hương, một loại dược liệu tương đối hiếm trong trung y, thứ này có thể dùng để giúp ngủ ngon hơn” Trần Vũ cười nói.
Cơ quan thần kì gì thì anh không dám khẳng định, nhưng từ thân chiếc thuyền toả ra một mùi hương mơ hồ, hơn nữa mùi hương lưu rất lâu và nồng nặc, ít nhất là một loại thuốc quý hiếm.
“Ba trăm nghìn, bán không?” Hạ Thiên hỏi.
“Nếu tôi đã bỏ tiền ra để mua một món đồ, mà món đó không thể bán được gấp đôi thì tôi nhất định sẽ không bán.” Triệu Trung cười lạnh nói: “Nếu muốn thì mau đưa sáu trăm nghìn đây.”
“Chốt kèo!” Hạ Thiên trực tiếp chuyển tiền, chiếc thuyền buồm đã đến tay Trần Vũ.
“Người anh em à, tôi biết chắc chăn trong đây có huyền cơ nào đó, anh cứ nói thẳng đi” Hạ Thiên chuyển khoản xong liền cười nói.
“Thực ra món đồ này thực sự không phải là vật phẩm của Lỗ Ban làm ra, điểm này ông Vương nói không sai, nhưng mà...” Trần Vũ vừa nói, vừa lấy công cụ chọc vào giữa thuyền một cái, chiếc thuyền chia làm hai.
Chỉ nhìn thấy một cây miếng trâm hương to bằng cỡ quả óc chó ở giữa thuyền, nhìn bề ngoài của chiếc thuyền này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-y-dao/3405287/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.