Chương trước
Chương sau
Cảm giác được không gian bị đè nén mà trở nên chật hẹp hơn, ảo ảnh hình rồng tỏa ra ánh sáng màu tím càng thêm sốt sắng, tần số tông vào lồng giam ma khí trở nên càng lúc càng nhiều. Nhưng dù cho nó có tấn công thế nào vẫn không thể phá được lồng giam, ngược lại qua vô số lần tông phá, ánh sáng tím trên người nó trở nên nhạt đi.

Ảo ảnh hình rồng này chính là hồn linh mạch của động tiên, nơi Mộ Chủ Bắc Hoang ở. Mặc dù linh trí không đủ, nhưng cũng có ý chí và cách nghĩ của riêng mình. Lúc trước nó chỉ khuất phục Mộ Chủ Bắc Hoang, bây giờ Thiên Luân xuống dưới lòng đất, muốn chiếm đoạt nó, đương nhiên làm nó nổi lên phản kháng mãnh liệt.


Những lớp ma khí của Thiên Luân cứng chắc đến thế nào, cộng thêm thực lực bản thân Thiên Luân vượt xa nó, dù nó có giãy giụa thế nào cũng vẫn bị nhốt chặt trong lồng giam không ngừng thu nhỏ.

“Về tay rồi!”.


Thấy lồng giam ma khí càng lúc càng thu nhỏ lại, trong mắt Thiên Luân lướt qua ý cười, sau đó nắm tay lại. Giữa lòng bàn tay tỏa ra lực hút mạnh mẽ, muốn hút hồn linh mạch đến trước mặt gã.

Đúng lúc này, một tiếng kêu trầm thấp vang vọng trong không gian u ám, sau đó một luồng sáng màu đỏ máu lướt qua, đâm về phía Thiên Luân.

“Ồ?”.

Thiên Luân cảm giác được đòn tấn công ập đến, lập tức nhíu mày, phất tay về phía ánh sáng đỏ máu đang lao tới.

“Rầm!”.

Ma khí mạnh mẽ va chạm với ánh sáng màu máu, ánh sáng màu máu lập tức bị nổ tung, tan biến, chỉ có ma khí vẫn vững chắc, lượn lờ giữa không trung.

Nhưng vì ánh sáng màu máu đột nhiên đánh tới, động tác của Thiên Luân dừng lại, giúp hồn linh mạch không bị gã hút tới, tạm thời thoát được.

“Muốn chết sao?”.

Thiên Luân không vội đối phó với hồn linh mạch, mà quay đầu nhìn về hướng ánh sáng màu máu tỏa ra, ở đó có một bóng người đứng giữa không trung.

Người đến mặc huyết bào, sắc mặt có màu trắng nhợt nhạt, không có chút sắc máu nào. Hai mắt trũng xuống, đồng tử hiện ra màu đỏ đáng sợ, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Luân.

“Muốn một mình độc chiếm linh mạch của động tiên này, Dương Thần Vực cũng tham quá nhỉ?”.

Thiên Luân nheo hai mắt lại, quan sát người trung niên mặc huyết bào đó, ánh mắt hơi dao động.

“Huyết tộc vũ trụ?”.

“Ông là người của Huyết Cảnh?”.


Người trung niên mặc huyết bào không trả lời. Ở một phía khác trong không gian u ám lại có một tiếng xé gió vang lên. Trên không trung, một bóng hình sói khổng lồ hóa thành một người đàn ông dũng mãnh, mắt như sói, thân như hổ, toàn thân tỏa ra khí tức như dã thú, nhìn về phía Thiên Luân và người đàn ông mặc huyết bào.



“Dương Thần Vực và Huyết Cảnh muốn cướp linh mạch này trước một bước, đúng là không để Thiên Lang Bảo này vào mắt!”.



Trừ Thiên Luân đại diện cho Dương Thần Vực ra, người trung niên mặc huyết bào và người đàn ông để trần chính là cao thủ của Huyết Cảnh và Thiên Lang Bảo.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.