Chương trước
Chương sau
Anh em Kim Thị thấy vậy thì vô cùng hoảng hốt. Dù là tu sĩ cảnh giới nguyên anh bình thường cũng không thể lay chuyển cây Thánh Linh, ba người họ làm sao chịu nổi?

Nhưng lúc này trước mặt chí bảo, ba người vẫn vội vàng điều động chân lực, chuẩn bị hợp sức đón lấy cây Thánh Linh.


Ba người đồng thời chạm tay vào cây Thánh Linh, nhưng sức mạnh khổng lồ như trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại bọn họ dễ dàng đón lấy.

“Khi cây Thánh Linh này kết hợp linh lực và nguyên khí cắm rễ vào lòng đất, với sức mạnh của các ông đúng là không thể lay chuyển. Nhưng sau khi tôi nhổ gốc nó ra, không còn sự gia trì từ linh lực và nguyên khí, nó chỉ có cân nặng của một gốc cây bình thường mà thôi”.


Giọng nói của Diệp Thiên vang lên, cậu quay sang Ôn Thắng Nam: “Thắng Nam, bây giờ tôi sẽ mở một con đường không gian, mọi người hãy lập tức rời khỏi không gian này. Sau khi ra ngoài thì đừng quan tâm gì cả, các cô hãy đưa ba vị trưởng lão Kim Thị về tổng bộ Hiên Viên Điện, trồng cây Thánh Linh vào đất trở lại, vậy mới có thể bảo đảm rễ cây Thánh Linh không bị tổn hại”.

“Nhớ rõ, trước khi tôi quay lại, bất cứ ai trong Hiên Viên Điện cũng không được rời khỏi tổng bộ, ai làm trái sẽ xử theo môn quy!”.



Nói xong, Diệp Thiên vung tay, mở ra một lối đi không gian đủ cho hai người đi qua giữa không trung, có thể giúp mọi người an toàn rời khỏi không gian độc lập này.

Anh em Kim Thị nghe vậy thì gọi nhẫn không gian ra, thu cây Thánh Linh vào trong nhẫn rồi đeo vào ngón tay. Sau đó, Kim lão đại nhìn sang Diệp Thiên, kỳ quái hỏi: “Thần Tử, cậu không rời đi cùng chúng tôi sao?”.

Mắt Diệp Thiên lóe sáng: “Mọi người đi trước, tôi vẫn còn một chuyện chưa làm xong”.

Đương nhiên Ôn Thắng Nam biết Diệp Thiên đang nói tới chuyện gì, đôi mắt cô ta lóe lên, lo lắng hỏi: “Vậy chúng tôi ở lại giúp cậu?”.

“Không cần đâu!”, Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu: “Sự cân bằng linh lực ở đây đã bị phá hoại, hơn nữa, tôi cảm giác được ở sâu trong lòng đất, căn cơ của động tiên này cũng đang bị phá hoại lung lay. Đến lúc đó, không chỉ có cung điện lơ lửng, ngay cả không gian độc lập mà Mộ Chủ Bắc Hoang tạo ra cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn”.

“Nếu bây giờ mọi người không đi, muộn chút nữa sẽ bị cuốn vào dòng chảy rối do không gian sụp đổ sinh ra”.

“Cái gì?”, mọi người nghe vậy đều kinh hãi.

Cả không gian đều sẽ sụp đổ, đây là khái niệm gì?

Bọn họ không thể tưởng tượng được, lúc này rốt cuộc sâu trong lòng đất của tòa cung điện lơ lửng đang xảy ra điều gì mà lại khiến cả không gian sụp đổ?

Nghĩ đến đó, Ôn Thắng Nam lo lắng hỏi Diệp Thiên: “Thần Tử, nếu không gian sụp đổ sẽ sinh ra dòng chảy rối, đến lúc đó, chẳng phải cậu cũng sẽ bị cuốn vào trong dòng chảy rối hay sao?”.

Những người khác cũng dồn ánh mắt về phía cậu, đều tỏ vẻ quan tâm.


Nhưng với việc này, Diệp Thiên chỉ cười thoải mái, xua tay với mọi người.



“Không cần lo, chút dòng chảy rối không gian này tôi không để vào mắt!”.



“Mau đi đi, nếu chậm mấy bước nữa, dù là tôi cũng không dám bảo đảm sự an toàn của các cô!”.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.