Chương trước
Chương sau
Đới Mông Phi nói tiếp: “Chưởng môn đã nói với thực lực hiện tại của chưởng giáo, linh mạch cấp bậc bình thường đối với ông ấy mà nói đã không còn tác dụng, nhưng linh mạch nơi đây lại là một linh mạch cỡ lớn, linh lực và nguyên khí mà nó sinh ra có thể trợ giúp chưởng giáo đột phá nhanh hơn”.


“Vì vậy, xin sứ giả hãy giành lấy linh mạch ẩn giấu trong cung điện này về tay!”.

Nói xong, ông ta cúi người thật sâu trước Thiên Luân.


“Linh mạch sao?”.

Thiên Luân khẽ lẩm bẩm, trong mắt có tia sáng sắc bén lóe lên.

“Dương Diệt Sinh có thể đột phá hay không tôi không có hứng thú, nhưng tôi đã nợ ông ta một mạng, tôi nhất định sẽ lấy linh mạch này về. Đến lúc đó, tôi và thần điện Thái Dương không ai nợ ai nữa!”.

“Vâng, vâng!”, Đới Mông Phi bị sát khí mạnh mẽ của Thiên Luân dọa sợ, lập tức cúi đầu khom lưng, bộ dạng hèn mọn luồn cúi.

Thiên Luân không quan tâm đến Đới Mông Phi, mà dời mắt về, đi thẳng đến trước cây Thánh Linh.

“Nếu nói động tiên này là do một linh mạch duy trì, vậy cây Thánh Linh ắt cũng sinh trưởng nhờ vào linh lực và nguyên khí của linh mạch”.

“Nếu đã như vậy, nơi nó cắm rễ rất có khả năng là nơi linh mạch tồn tại!”.

Nói xong, gã đột nhiên đưa tay ra, sau đó ấn mạnh vào đất đá phía trước cây Thánh Linh.

“Ầm!”.

Đất đá rung chuyển, sau đó vô số khói đen tản ra từ lòng bàn tay Thiên Luân, giống như có sinh mệnh, không ngừng chui vào trong bùn đất.

Bãi cỏ vốn xanh um lập tức trở nên khô héo nhanh chóng. Dù là chí bảo mạnh như cây Thánh Linh cũng ảm đạm đi, cành cây dao động dữ dội, hiển nhiên đang cố gắng chống lại sự ăn mòn của ma khí màu đen.


Luồng khói đen đó đi dọc theo đất, lan thẳng đến nơi tận cùng của cung điện lơ lửng. Mà ở nơi đó, một linh mạch hình rồng tỏa ra ánh sáng xanh lơ kéo dài trăm trượng lặng lẽ đứng đó, chính là linh mạch mà Đới Mông Phi nhắc đến.



Khói đen càng lúc càng đến gần, linh mạch hình rồng cũng có phản ứng, ánh sáng xanh trên nó trở nên mạnh hơn. Cùng lúc đó, cả cung điện lơ lửng đều bị ảnh hưởng, linh lực và nguyên khí vốn lan tràn trong cung điện đều rút về trung tâm lòng đất, các sự vật đều bắt đầu héo úa, suy tàn với tốc độ rất nhanh.



Phía bên Diệp Thiên, đám Ôn Thắng Nam đang vây quanh Diệp Thiên, bàn bạc xem nên lấy quả Hồn Anh xuống thế nào. Đúng lúc này, ánh mắt Diệp Thiên chợt dừng lại.



Cậu nhìn thấy cây Thánh Linh vốn tràn đầy sức sống lại bắt đầu đổi màu từ gốc cây, cành lá trên cây vốn sum suê bắt đầu héo đi nhanh chóng, mảnh đất tươi tốt ở xung quanh cũng biến thành màu vàng khô cằn.


“Thần Tử, chuyện gì xảy ra thế này?”.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.