Chương trước
Chương sau
“Còn ai muốn thử thì tiếp tục bước lên đi!”.

Cậu xòe tay, giọng nói vô cùng bình thản, nhưng lọt vào tai bọn họ lại khiến bọn họ sửng sốt, không ngừng biến sắc.


Đường ranh giới đó ở ngay trước mắt bọn họ, chỉ cần nhấc chân lên là có thể bước qua. Nhưng giờ phút này, đường ranh giới đó giống như lạch trời, ngăn cách bọn họ với Diệp Thiên, hoàn toàn không thể bước qua, nói đúng hơn là không ai dám bước qua.


Người lúc trước bước qua, bây giờ đã nằm dưới dòng suối lạnh lẽo, trở thành một thi thể, ai dám lên vuốt râu hùm lần nữa?

Bọn họ lại không biết, lúc nãy Diệp Thiên vẫn chưa dùng hết thực lực.

Hoắc Chấn Đường đã kích hoạt Mãng Vương Đạo Thể, nhưng Diệp Thiên vẫn chưa kích hoạt Phệ Thiên Trường Sinh Thể hoàn toàn, chỉ sử dụng hai phần sức mạnh tăng cường lực bạo phát của một quyền này. Nhưng dù là vậy vẫn chỉ cần một quyền đã đánh chết Hoắc Chấn Đường sở hữu Mãng Vương Đạo Thể.

Đó chính là sự đáng sợ của đạo thể trường sinh!

Nếu Diệp Thiên hoàn toàn sử dụng sức mạnh của Phệ Thiên Trường Sinh Thể, Hoắc Chấn Đường đã sớm biến thành đống xương vụn không biết tên dưới một quyền này, đâu thể nào còn thi thể nguyên vẹn như vậy?

Sở dĩ Diệp Thiên không sử dụng Phệ Thiên Trường Sinh Thể trước mặt bọn họ, thứ nhất là vì không cần thiết, chỉ một Hoắc Chấn Đường nhỏ nhoi vẫn chưa đủ để cậu sử dụng Phệ Thiên Trường Sinh Thể. Thứ hai, Diệp Thiên muốn giữ lại át chủ bài của mình, không muốn dễ dàng để cho người khác thấy. Chuyện này cũng giống như chơi bài, ai vừa vào đã quăng đôi heo chứ?

Nhưng dù chỉ là một quyền với hai thành sức mạnh của Phệ Thiên Trường Sinh Thể cũng đã dọa cho những cao thủ trên sao Ly bình thường vô cùng kiêu ngạo này khiếp sợ.

“Nếu không còn ai có ý kiến gì nữa thì Hiên Viên Điện chúng tôi sẽ lấy cây Thánh Linh này!”.

Diệp Thiên thấy không ai trả lời, lập tức giơ tay, định gọi đám Ôn Thắng Nam tới.

Đúng lúc đó, trong hư không đột nhiên lan ra gợn sóng, sau đó chợt nghe một giọng nói vang lên.

“Khẩu khí lớn thật, từ lúc nào đến lượt người của Hiên Viên Điện huênh hoang ở sao Ly?”.

Giọng nói giống như truyền xuống từ trên chín tầng mây, lúc xa lúc gần, lúc thì du dương, lúc thì trầm thấp. Nhưng mỗi người đều nghe được rõ ràng, lọt vào tới tận màng nhĩ. Một số tu sĩ kim đan tu vi khá thấp còn cảm thấy tinh thần hốt hoảng.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn về phía xa, hai mắt khẽ nheo lại.

Những người khác cũng phát hiện ra, đồng loạt quay người lại. Ở phía xa chân trời, một người đàn ông trung niên điển trai chắp tay đứng đó. Ông ta mặc một bộ áo dài màu trắng, vóc dáng thon gầy, hai mắt chứa ánh sáng xanh, giống như hai khe núi sâu thẳm, khiến người khác không dám nhìn thẳng.


“Đó là… trưởng lão của Thiên Thần Quốc, Chúc Long?”.



Người đến chính là Chúc Long, ông ta đứng trên đỉnh đầu mọi người, bước từng bước xuống, đứng trước ranh giới mà Diệp Thiên vẽ ra, nhìn thẳng vào Diệp Thiên.



“Tôi còn tưởng là nhân vật tài giỏi nào, hóa ra chỉ là một thằng nhãi ranh!”.



“Lần này Hiên Viên Điện phái cậu tới đây sao?”.


Diệp Thiên ngước mắt nhìn ông ta, nhưng hoàn toàn không màng trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ nhìn về nơi mà Chúc Long đặt chân.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.