Cảnh tượng này khiến cho mọi người vốn chìm trong nỗi khủng hoảng và khiếp sợ vô cùng ngạc nhiên, sau đó một ngọn lửa hi vọng cháy lên trong lòng.
Dù tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế khác bị nhốt, nhưng cuối cùng thế giới loài người cũng có người đứng ra, chắn gió che mưa cho bọn họ.
Mặc dù bọn họ cảm thấy sự che chắn và bảo vệ này sẽ bị xé nát nhanh chóng, nhưng đối với họ mà nói cũng đã là tia sáng trong lúc khốn cùng.
“Diệp Thiên?”.
Âu Nhã Nhược lẩm bẩm. Cô ta hoàn toàn không thể liên tưởng Diệp Thiên lúc này với con người lôi thôi lếch thếch cõng cô ta đi từ dãy núi Ma Thú về thành Thiên Nam. Khoảnh khắc Diệp Thiên đánh bại đám ma thú cấp bảy, cô ta cảm thấy khoảng cách giữa mình và Diệp Thiên trở nên vô cùng xa xôi, giống như đất và trời, khó mà giao nhau.
Diệp Thiên lại không hề biết điều đó. Sau khi cậu giết chết mấy con ma thú cấp bảy, ánh sáng thần trong mắt lóe lên, sức mạnh tinh thần lan ra giống như tấm lưới lung lạc đất trời, bao phủ toàn bộ thành Thiên Nam vào trong đó. Mỗi một con ma thú từ trên trời lao xuống tàn sát nhân loại đều bị thần thức của cậu khóa chặt.
Sau đó, cậu vung tay lên, giữa lòng bàn tay có ngọn lửa màu vàng lấp lánh cháy hừng hực.
Phệ Thiên Thần Diệm!
Sau đó, cậu búng ngón tay, lửa tản ra, hóa thành muôn nghìn ngọn lửa nho nhỏ, bay ra khắp bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351444/chuong-3167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.