Diệp Thiên nghe vậy, nỗi thắc mắc trong lòng lại càng lớn. Cậu luôn cảm thấy nơi này, hoặc có thể nói là cả hành tinh Tử Khúc không giống với nơi mà cậu sinh sống trước kia.
Cậu giống như một vị khách ngoài hành tinh, mọi thứ đều lạ lẫm khó hiểu đối với cậu.
Cảm nhận được cảm xúc kỳ lạ của Diệp Thiên, Âu Nhã Nhược nhẹ giọng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chứng mất trí nhớ là chứng bệnh mà cả thế giới loài người đều không thể dùng sức mạnh can thiệp, cái anh cần là thời gian”.
“Thời gian lâu dần, anh nhất định sẽ nhớ ra mọi thứ liên quan đến mình. Trước lúc đó, anh hãy yên tâm ở lại đây”.
Cảm nhận được sự quan tâm của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười gật đầu với cô ấy: “Cảm ơn!”.
Giờ phút này, ngoài cổng chính nhà họ Âu lại vang lên tiếng huyên náo, dường như cãi nhau rất kịch liệt, Âu Nhã Nhược nhíu mày.
“Đi, chúng ta đi xem xem có chuyện gì!”.
Diệp Thiên gật đầu, đang định dìu Âu Nhã Nhược đứng dậy, một bóng người lại lặng lẽ đứng ở bên ngoài cổng trang viên, nhìn chằm chằm hai người ở bên trong.
“Âu Nhã Nhược, cô lại giấu tôi ngang nhiên làm việc mờ ám với người đàn ông khác ở trên đường phố. Bây giờ lại còn dẫn anh ta vào trang viên của cô, cô có còn biết tới người chồng chưa cưới là tôi hay không? Có còn coi nhà họ Lý ở thành Thiên Bắc ra gì hay không?”.
Người đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351423/chuong-3146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.