🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong đầu Diệp Thiên hiện lên một bóng hình xinh đẹp kiêu sa. Trước kia cũng ở trong một khu rừng hẻo lánh không dấu chân người, cậu cõng cô gái đó đi qua nhiều rừng cây nguy hiểm, cuối cùng đưa cô ấy trở về bên cạnh người nhà.

Hình như lúc đó cô gái ấy đã mù hai mắt.

Khi cậu cố gắng nhớ lại dáng vẻ của cô gái và tên cô ấy, ký ức lại trở nên mơ hồ lần nữa, vẫn không nhớ được gì.


“Anh sao vậy?”.

Cảm giác được bước chân của Diệp Thiên dừng lại, cô gái hơi tò mò hỏi.

“À, không có gì, chỉ là tôi nhớ được chút chuyện trước kia, nhưng lại không nhớ được hết”.

Lúc này, Diệp Thiên mới thoát ra khỏi hồi ức, tiếp tục tiến về phía trước.

Cô gái cứ vậy nằm trên lưng Diệp Thiên, trong lòng có vô vàn cảm xúc. Một cô gái xinh đẹp đầy quyến rũ như cô ta tiếp xúc với Diệp Thiên ở khoảng cách gần như vậy, nhưng hai tay Diệp Thiên lại rất quy củ, chỉ dùng lưng bàn tay nâng mông của cô ta, giúp cô ta thoải mái hơn một chút, còn lại không có bất cứ hành động dư thừa nào khác.

Hơn nữa, đến bây giờ cô ta vẫn chưa hề nhắc tới tên mình, Diệp Thiên cũng không hỏi nhiều, không hề có hứng thú với tên tuổi và lai lịch của cô ta. Cô ta rất hiếm khi gặp được một chàng trai yên tĩnh đến kỳ lạ như thế này.

Không chỉ như vậy, tuy cả người Diệp Thiên đầy bụi bặm phong trần, nhưng cơ thể cậu lại không hề có mùi hôi, ngược lại tỏa ra hương thơm thanh mát tự nhiên từ trong ra ngoài. Điều này làm cô ta cảm thấy thư thái thoải mái, không hề thấy phản cảm.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta không khỏi dâng lên sự tò mò và chút thiện cảm đối với Diệp Thiên. Một người đàn ông đặc biệt như vậy sao lại đi lạc trong dãy núi Ma Thú? Rốt cuộc cậu có lai lịch thân phận như thế nào?

Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, trong thời gian này chỉ có tiếng chỉ đường của cô ta, còn Diệp Thiên vẫn luôn im lặng không nói, nghe theo sự chỉ huy của cô ta tiến về phía trước, không chủ động bắt chuyện với cô ta nửa câu.

Lúc này, cuối cùng cô gái cũng không kiên nhẫn được nữa, chủ động lên tiếng: “Chuyện đó… Tôi chưa nói cho anh biết tên của tôi nhỉ”.

“Tôi và anh gặp nhau trong dãy núi Ma Thú này cũng xem như cùng cảnh ngộ, chúng ta chính thức làm quen nhé!”.

“Tôi tên Âu Nhã Nhược, là học viên ma pháp của Học viện ma võ Thiên Nam”.

Nói xong, cô ta đưa bàn tay trắng ngần từ sau lưng Diệp Thiên ra trước mặt cậu.

“Học viện ma võ?”.

Diệp Thiên đối diện với bàn tay chìa ra của cô ta lại không phản ứng ngay, mà tỏ vẻ sửng sốt.

Học viện ma võ là một cụm từ vô cùng lạ lẫm đối với cậu.

“Anh không biết học viện ma võ sao?”.

Âu Nhã Nhược nghe giọng điệu tràn đầy thắc mắc của Diệp Thiên thì vô cùng kinh ngạc.

Diệp Thiên lại không do dự mà gật đầu.

Mắt Âu Nhã Nhược lóe sáng, bỗng nhiên có một cảm giác bất lực và không biết làm sao.

Học viện ma võ là cơ cấu giáo dục được săn đón nhất của hành tinh này. Hầu như mỗi một người có thiên phú tu võ hoặc ma pháp đều sẽ lựa chọn vào học viện ma võ để được đào tạo chuyên sâu, nhận sự chỉ dạy của những giáo viên giỏi.

Hầu hết cao thủ đứng trên đỉnh cao của đại lục này đều từng là học viên của học viện ma võ, sau đó mới dần dần bước lên đỉnh cao.

Diệp Thiên lại không biết gì về điều này?
Cô ta không khỏi cảm khái, Diệp Thiên mất trí nhớ nặng đến thế nào chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.