“Em đã từng kiêu ngạo tự phụ về bản thân, cho rằng mình đã đủ năng lực xưng hùng trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng đó chỉ là cách nghĩ cực kì ngu xuẩn của em mà thôi”.
“Từ trước đến nay, người quan tâm em, dẫn dắt em đều là anh cả”.
Cậu ta nói xong thì uống cạn ly, nắm chặt lấy bờ vai Diệp Thiên.
“Anh cả, em biết anh sắp đi khỏi Trái Đất”.
“Đã vậy thì theo quy tắc cũ, hai anh em chúng ta tối nay không say không về!”.
Diệp Thiên mỉm cười, cũng rót đầy một ly Mao Đài.
“Anh chỉ đợi câu này của cậu, cạn ly!”.
Hai anh em ngồi cạnh nhau, ăn thịt uống rượu thỏa thuê, oẳn tù tì gieo xúc xắc, không dùng nửa phần chân lực nào để giải men rượu. Tình cảnh này giống như khi xưa Diệp Thiên gặp lại Diệp Tinh ở thủ đô, chỉ là tâm trạng uống rượu lại không giống ngày ấy.
Hai người uống hết sáu chai Mao Đài, đến chai thứ bảy, Diệp Tinh đã say, ý thức mơ hồ.
Ngược lại, Diệp Thiên lại không đổi sắc mặt, không hề có biểu hiện gì. Cho dù cậu không dùng chân lực, sức mạnh cơ thể cậu cũng không đến lượt loại cồn mức độ này có thể ngấm vào được, sáu chai Mao Đài đối với cậu mà nói chẳng khác nào uống nước.
“Em dâu, cậu ấy uống nhiều rồi, sau đây phải làm phiền em rồi!”.
Cậu giao Diệp Tinh cho Tiết Băng Ngưng, nói xong thì dẫn Tiếu Văn Nguyệt và Lí Thanh Du rời khỏi hiện trường hôn lễ.
Gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351389/chuong-3112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.