🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Không một ai biết được cuộc trò chuyện của Diệp Thiên và linh của Trái Đất trên bầu trời, trong khung cảnh video bóng người Diệp Thiên lóe lên rồi xuất hiện trước mặt rất nhiều người may mắn sống sót ở phía sau, cứ thế lẳng lặng đứng ở trước mặt Kỷ Nhược Tuyết.

Con đường lốm đốm pha lê đó cũng dần biến mất khi Diệp Thiên lùi về sau, linh của Trái Đất cũng không thấy đâu, chỉ có một mình Diệp Thiên biết Tiên Lộ vẫn còn ở đây, bảy ngày sau khi cậu đến chỗ hẹn, linh của Trái Đất sẽ xuất hiện lần nữa để đưa cậu rời khỏi trái đất.


“Không sao chứ?”

Diệp Thiên nhìn thấy trong mắt Kỷ Nhược Tuyết có chút dịu dàng.

“Có cậu ở đây, sao tôi có thể có chuyện gì được chứ?”

Kỷ Nhược Tuyết dịu dàng cười, không kiềm được bước đến xoa nơi vết thương đã kết vảy của Diệp Thiên, đau lòng nói: “Ngược lại là cậu đó, vết thương lần này có nặng không?”

“Chuyện nhỏ!”

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, ánh mắt bỗng trở nên trịnh trọng hơn nhiều.

“Bảy ngày sau tôi phải rời khỏi trái đất rồi, dù có quay về cũng không biết là bao giờ”.

“Hãy sống thật tốt, nếu đợi đến lúc tôi quay về trái đất mà lòng cô vẫn không thay đổi thì tôi sẽ đi cùng cô cả một đời”.

Nghe cậu nói thế, mắt Kỷ Nhược Tuyết ngân ngấn nước, dù biết Diệp Thiên sắp rời khỏi trái đất, nhưng cô ấy vẫn tràn đầy mong chờ với con đường phía trước.

“Tôi sẽ đợi cậu trở về”.

Diệp Thiên gật đầu, sau đó lòng bàn tay kéo một cái xé toạc ra một đường không gian ở bên cạnh rồi biến mất.

Nhiều người ở đằng sau Kỷ Nhược Tuyết đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ và thành kính, đưa mắt tiễn Diệp Thiên đi, mà bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết không thiếu những chàng trai nhà giàu đào hoa hoặc ông lớn của các công ty giải trí hàng đầu có suy nghĩ không đứng đắn với cô ấy, nhưng lúc này họ đều đánh bay những suy nghĩ không thiết thực đó, ánh mắt khi nhìn Kỷ Nhược Tuyết còn mang theo vẻ sợ hãi.

Cho dù Kỷ Nhược Tuyết có lai lịch gia đình thế nào, nhưng chỉ dựa vào cuộc nói chuyện vừa rồi của cô ấy và Diệp Thiên, quen thuộc đến thế thì trên thế giới này không còn ai dám làm khó cô ấy nữa.

Trang viên nhà họ Hoa ở thủ đô, Thi Mạc, Thi Tú Vân, Diệp Vân Long thấy Diệp Thiên giành chiến thắng đều thở phào, còn Diệp Tinh ngoài mặt thì vui mừng khôn xiết nhưng trong lòng cũng có chút gì đó gọi là khổ sở và bất lực.

Suy cho cùng anh của cậu ta đã thật sự đứng trên đỉnh cao nhất của hành tinh này, đây mới là bước chân lên trời thật sự. Cậu ta biết rõ bất kể mình có cố gắng thế nào, vượt xa người khác ra sao nhưng cũng không thể so sánh được với Diệp Thiên, đến cuối đời chỉ có thể đứng phía sau cậu, làm một người đuổi theo mà thôi.

Trong khi mọi người còn đang chìm trong sự vui sướng, Thi Tú Vân lại nhận được tin nhắn Diệp Thiên gửi đến, đọc xong nội dung tin nhắn, vẻ mặt bà ấy hơi cứng đờ, sau đó nói tin tức này cho mọi người còn lại trong nhà biết.

Tất cả mọi người đều đơ người, ánh mắt Thi Mạc càng thêm sâu thẳm, ẩn chứa sự an ủi và cảm khái.

“Anh Đường, quả nhiên mắt nhìn của anh tốt đấy”.

“Bây giờ cậu ta đã vượt xa ông lúc đầu rồi”.
“Tiên lộ mà ông chưa đi hết đường đã nhường cho cậu ta, đi đến đó thay ông”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.