“Diệp đế vương, đã… đã lâu không gặp!”
Ông ta ôm quyền bằng hai tay, thoáng cúi người với Diệp Thiên: “Thuộc hạ Bạch Phá Thiên, tham kiến đế vương!”
Ông chủ Long Trì tự xưng vô địch với uy thế chấn động phải cúi đầu với Diệp Thiên như thế mà không có bất kỳ ai cảm thấy không ổn thỏa, bởi vì họ đang đối diện với Diệp Thiên cơ mà: “Ngay từ ngày công khai thoát ly điện Đế Vương, ông đã không còn là người của điện Đế Vương, càng không phải thuộc hạ của tôi!”
“Nói nhảm ít thôi, chịu chết đi!”
Đối diện với cái cúi đầu của Bạch Phá Thiên, Diệp Thiên không lộ cảm xúc gì, cũng không hề tiếc thương, chỉ giơ một bàn tay lên, hai ngón tay chụm lại thành kiếm, một luồng kiếm mang lan ra từ đầu ngón tay, dài tới hơn mười mét.
Động tác của Diệp Thiên bỗng chốc khiến Bạch Phá Thiên hồn xiêu phách lạc, ngay khi ông ta định dập đầu xin tha, một giọng nói bỗng truyền vào trong đầu ông ta.
“Thứ ngu xuẩn này, mới vài ba câu đã khiến mày sợ đến thế à?”
Nghe thấy âm thanh này, Bạch Phá Thiên lập tức ngẩn ra.
Mà Diệp Thiên, tuy không nghe thấy giọng nói ấy, nhưng vào lúc này, cậu có một cảm nhận cực kỳ khó tả, kiếm mang trong tay tan đi, bèn ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Cậu cảm nhận được, dường như vùng trời xung quanh được bao trùm bởi một tấm lưới tinh thần rất mạnh mẽ, giám sát tất cả mọi thứ ở nơi này, thậm chí bản thân cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351269/chuong-2992.html