Chẳng mấy chốc, tinh thể màu xanh lam biến mất tại chỗ, hóa thành tia sáng bay về hướng Hoa Hạ.
Cùng lúc đó, một người đã chết, đang nằm lặng lẽ trong quan tài đột nhiên mở mắt.
“Ồ?”.
Không biết đang ở trong tình huống nào, Diệp Thiên mở mắt ra.
“Sao có thể?”, trong lòng cậu tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.
“Không phải mình chết rồi sao?”.
Cậu còn nhớ rõ mình ở sân vườn nhà họ Hoa, nhìn Hoa Lộng Ảnh lần cuối, thậm chí còn có vài chuyện quan trọng chưa kịp nói với Tiếu Văn Nguyệt và Yến Khinh Vũ đã không chống đỡ nổi nữa, mất đi ý thức.
Sau khi ngây ra trong chốc lát, cậu mới nhìn quanh, chỉ thấy một mảnh hỗn độn u ám, xòe tay không thấy năm ngón. Khi cậu thử dùng tay sờ ngực mình mới phát hiện, bây giờ cậu hoàn toàn chỉ là một thể hư ảo không có thực chất, không có cảm giác đau, không có xúc giác.
“Sao thế này?”, cậu càng cảm thấy kì lạ: “Lẽ nào đây chính là thế giới sau khi chết?”.
Ngay lúc ấy, xa xa trong bóng tối lại có ánh sáng thắp lên.
Mặc dù ánh sáng đó chỉ là một đốm sáng nhỏ bé, nhưng lại cực kì rõ ràng, cực kì rực rỡ, xẹt qua một đường sáng rực trong bóng tối vô tận, sau đó bay về phía cậu.
“Vù!”.
Nơi ánh sáng đi qua hiện ra một vệt dài màu xanh lam chia cắt đêm tối, khi đến trước mặt cậu thì bỗng nhiên dừng lại. Lúc này, Diệp Thiên mới nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351240/chuong-2963.html