Diệp Tinh khiêng quan tài kính của Diệp Thiên nhẹ nhàng đặt xuống hố sâu. Diệp Vân Long chấp bút như bay, khắc tên Diệp Thiên và danh hiệu chỉ thuộc về cậu lên bia đá cẩm thạch cứng chắc.
Đế Vương Bất Bại!
Làm xong mọi chuyện, mọi người chần chừ đứng tại chỗ, sau cùng mới thu hồi ánh mắt quyến luyến của mình, lấp đất lại.
Đất được lấp xuống, gương mặt tuấn tú của Diệp Thiên cũng dần dần biến mất trước mặt mọi người.
Ai có thể ngờ được, cao thủ tuyệt đỉnh một thời lại được chôn cất tại đây!
Sau khi chôn cất Diệp Thiên, không ai rời đi cả. Bọn họ ở yên tại chỗ, chỉ muốn đứng trước mộ bia, đưa tiễn Diệp Thiên trong hành trình cuối cùng, hi vọng linh hồn cậu không còn cô đơn.
Không ai biết ở một hành tinh to lớn không rõ tên trong dải Ngân Hà, có một cung điện to lớn lấy mặt trời làm biểu tượng, nằm ở nơi phồn hoa ngay trung tâm hành tinh.
Cung điện tràn đầy khí thế huy hoàng, chỗ nào cũng toát ra sự trang trọng, uy nghiêm vô thượng. Nơi cửa chính của cung điện có bốn kí hiệu ngoài hành tinh không rõ hàm nghĩa, nhưng lại tràn đầy khí phách, trông cực kì bắt mắt.
Sâu trong cung điện, một người đàn ông mặc trang phục màu tím vàng chậm rãi mở mắt ra, con ngươi sâu thẳm như hố đen.
Mới vừa rồi, một tin tức được phản hồi đến thần phủ của ông ta, quấy rầy ông ta nhắm mắt vận khí.
“Hả?”.
Ánh mắt ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351237/chuong-2960.html