Cảnh tượng này sớm đã được Diệp Thiên khóa chặt trong ký ức của mình. Từ khi rời khỏi nhà họ Diệp, cậu đã lựa chọn quên đi, không muốn nhớ lại nữa. Nhưng lúc này, ký ức đó giống như nước lũ dâng lên trong cậu khiến cậu quên mất tạm thời phải làm gì.
“Không hổ danh là con trai của Diệp Vân Long, các con đều tiến bộ rồi!”
Trước mặt, Diệp Vân Long đang ôm cậu vào lòng, đôi mắt ánh lên sự tán thưởng và khen ngợi.
Còn Thi Tú Vân thì đang bón trái cây lần lượt cho cậu và Diệp Tinh. Một nhà bốn người hòa hợp ấm áp.
Diệp Thiên cứ thế đứng ngây ra tại chỗ với ánh mắt dao động.
Cậu vốn tưởng những hình ảnh như thế này đã sớm biến mất trong đầu cậu rồi. Thật không ngờ giờ chúng là hiện ra ngay trước mắt rõ ràng và chân thực như vậy.
Một giây sau, cảnh tượng thay đổi. Lúc này hiện ra trước mặt là từ đường của nhà họ Diệp.
Đám con cháu các nhánh của nhà họ Diệp đều có mặt. Diệp Sơn ngồi ở vị trí chủ vị, Diệp Vân Long ngồi bên cạnh. Diệp Tinh và Thi Tú Vân không biết đang ở đâu. Chỉ còn lại Diệp Thiên mười tuổi đang quỳ chính giữa đại đường với vẻ mặt không biết phải làm sao.
Khuôn mặt của cậu bé mười tuổi hiện lên nỗi hoảng sợ và nghi ngờ. Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cậu. Cậu chưa từng gặp một tình huống nào thế này, cũng chưa từng thấy vẻ mặt lạnh như băng này của bố và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351111/chuong-2834.html