Cậu thả lỏng hai tay, duỗi thẳng lưng.
“Lời khuyên của cô, tôi đã nhớ rồi, nhưng bản lĩnh của tôi, không phải thứ cô có thể tưởng tượng được!”
“Đến bây giờ, mà cô cũng không biết rốt cuộc tôi là ai!”
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên có vẻ thản nhiên chưa từng có, mà Cố Tử Kỳ đứng phía trước Diệp Thiên thì chỉ cảm thấy giật mình trong lòng.
Ánh mắt cô ta tựa như Diệp Thiên bỗng chốc đã biến thành thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh vậy! Nhưng cảm giác này, chẳng qua chỉ kéo dài một lát, cô ta lập tức lắc đầu, cảm thấy nực cười, bản thân sao lại có “ảo giác” kỳ lạ như vậy?
Người trước mặt chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mồ côi thanh mai trúc mã của Cố Giai Lệ, sau này nhân duyên xảo hợp gặp là mà thôi.
Nghĩ đến lời của Diệp Thiên, cô ta khẽ lắc đầu, ánh mắt thương hại và đồng tinh giảm bớt vài phần, rút lại tấm chi phiếu kia.
“Diệp Thiên, những gì tôi nói với cậu đều là lời thật lòng, là tốt cho cậu thôi!”
“Trên thế giới này, không có thực lực, mà chỉ có kiêu ngạo và liều lĩnh, thì chẳng có tác dụng gì!”
“Tấm chi phiếu này, khi cậu rời khỏi Luân Thành thì sẽ có tác dụng, nếu cậu nghĩ thông rồi thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!”
“Nhưng trước lúc đó, tôi khuyên cậu, đừng nên làm những chuyện ngu ngốc!”
Nói xong, cô ta quay người rời đi, cũng không quan tâm gì đến Diệp Thiên.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351074/chuong-2797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.