Diệp Thiên chẳng buồn nhìn bọn họ, thậm chí là không đáp lại một lời nào. Cậu đáp xuống sơn trang nhà họ Hoa, đặt Hoa Lộng Ảnh dưới bãi cỏ.
Mấy người Thi Tú Vân lập tức đi tới. Diệp Thiên liếc nhìn đám đông rồi nhìn Hoa Vô Đạo, cậu nói với giọng khàn khàn.
“Chú Hoa, cháu đưa tiểu Ảnh trở về rồi!”
“Nhưng cháu không thể cứu nổi cô ấy!”
Hoa Vô Đạo nghe thấy vậy thì kinh hãi vội vàng khom người xuống.
Một lúc sau ông ta càng chau mày chặt hơn.
Ông ta cảm thấy hơi thở, khí mạch của Hoa Lộng Ảnh không hề có chút vấn đề nào, thậm chí còn bình thường hơn cả người bình thường. Sinh khí trong cơ thể cô, sức sống vẫn dồi dào nhưng dù có gọi thế nào thì Hoa Lộng Ảnh cũng không hề có bất kỳ phản ứng gì, giống yi như là một người thực vật đang ngủ say và không tạo ra bất kỳ phản ứng gì với thế giới xung quanh.
“Tiểu Thiên, tiểu Ảnh…”
Hoa Vô Đạo với vẻ xót thương nhìn Hoa Lộng Ảnh. Thi Tú Vân và Diệp Vân Long thì nhìn Diệp Thiên trước với vẻ lo lắng.
“Diệp Thiên, con không sao chứ?”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu với bọn họ sau đó từ từ đứng dậy. Trong đôi mắt màu đỏ máu kia là sát ý lan rộng.
“Con đi thu dọn chút rác rưởi đã!”
Cậu nói xong thì biến mất ngay tại chỗ.
“Hả?”
Lang tổ nước Tuyết và Huyết tổ chỉ cảm thấy một luồng khí tức cực mạnh đang ập tới. Cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/351054/chuong-2777.html