Chương trước
Chương sau
"Keng!"

Kiếm khí khổng lồ chém ngang bầu trời, trực tiếp cắt trần đại sảnh thành hai phần, sau đó chém từ trên không xuống chỗ đám người Thần Ý Môn.


"Cái gì?"

Cảm nhận được sức mạnh của kiếm khí, những kẻ của Thần Ý Môn lúc nãy còn chế giễu Diệp Thiên, bây giờ không dám tin vào mắt mình, còn đồng tử Cao Hách cũng lập tức co rút lại, trong lòng đầy kinh hãi.

Hắn cảm nhận được dao động của sức mạnh tinh thần trên kiếm khí này vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng là nó mạnh hơn rất nhiều so với kiếm khí mà Cao Hách ngưng tụ vừa rồi, cũng có thể nói Diệp Thiên chính là một tu sĩ thần năng, hơn nữa còn mạnh hơn hắn rất nhiều.

"Sức mạnh tinh thần của cậu ta còn mạnh hơn mình, làm sao có thể như vậy được?"

Cao Hách nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, không thể nào chấp nhận được, một tên nhóc vô danh như Diệp Thiên mà lại có sức mạnh tinh thần hơn hắn sao, chỉ mỗi điểm này cũng đủ để phá huỷ tất cả những kiêu ngạo trước đây của hắn.

Còn người đàn ông trung niên bị mù một mắt phía sau đã lập tức biến sắc ngay từ khi Diệp Thiên chuyển hoá thần niệm thành lưỡi kiếm, trong chớp mắt, ông ta đã kịp phản ứng, sau đó lao tới chỗ đám người Cao Hách, phất tay một cái, áo choàng đen trên người ông ta đột nhiên mở rộng, lập tức biến thành một tấm khiên hình vuông màu đen dài mấy chục thước, chắn trên đỉnh đầu mọi người.

"Keng!"

Nhưng dù ông ta có làm gì đi nữa thì đòn tấn công của Diệp Thiên vẫn không chút do dự, ngay lúc ông ta phòng ngự, nhát kiếm của Diệp Thiên đã chém thẳng vào tấm khiên vuông màu đen.

"Phập!"

Trên tấm khiên đen này ngưng tụ một luồng sức mạnh tinh thần vô song của người đàn ông bị mù một mắt, khi cả hai xếp chồng lên nhau, ngay cả lưỡi kiếm sắc bén của thần khí cũng khó mà làm tổn hại được, nhưng ngay khi tiếp xúc với lưỡi kiếm của Diệp Thiên, bỗng có một thanh âm như bị bóp nghẹt vang lên, chiếc khiên đen cũng vang lên tiếng ken két chói tai, sau đó lập tức vỡ tan, đẩy lùi người đàn ông trung niên về phía sau.

Còn Cao Hách và những kẻ khác phía sau cũng bị đánh bay ra xa mấy chục thước, lực va chạm giữa hai người làm cho xương cốt bọn họ bị chấn động, khóe miệng chảy máu, còn Cao Hách tuy không nôn ra máu nhưng vẫn bị đánh lùi về sau.

Người đàn ông trung niên phía trước có hơi lảo đảo, khí tức có vẻ yếu đi, một cánh tay rũ xuống, trên đầu ngón tay còn sót lại vết máu, rõ ràng ông ta đã bị phế.

Các trưởng lão và cao thủ của Tam Nhất Môn liền hít sâu một hơi, may là lúc trước bọn họ không quyết chiến với Diệp Thiên, nhát kiếm này của cậu thật sự quá khủng khiếp, ngay cả tấm khiên đen cũng vỡ nát.

Người đàn ông trung niên bị mù một mắt chính là một trưởng lão của Thần Ý Môn, tu vi của ông ta có thể ngang bằng với cảnh giới truyền thuyết, tu vi tinh thần lại còn mạnh hơn "tên này sao lại có sức mạnh tinh thần mạnh như vậy chứ, kiếm khí của hắn lại có sức công phá lớn kinh khủng như thế, cho dù có tính hết cả Thần Ý Môn thì cũng không có quá năm người có thể ngưng tụ ra sức mạnh như vậy, rốt cuộc hắn ta là ai?”

Cao Hách mặt đầy kinh hãi, hắn không còn thời gian để ý tới Diệp Thiên nữa, vội vàng bước về phía trước kiểm tra vết thương của người đàn ông trung niên.

"Quyền trưởng lão, ông không sao chứ?"

"Phụt!"
Ông ta vừa mở miệng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, quỳ xuống một cách quỷ dị, nếu không nhờ vào chút sức mạnh tinh thần yếu ớt chống đỡ thì lúc này ông ta đã ngất đi rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.