Chương trước
Chương sau

Nếu không phải lúc này đang có rất nhiều trưởng lão của Tam Nhất Môn ở đây, thì hắn sớm đã cho Diệp Thiên một trận rồi.

Diệp Thiên điềm tĩnh nhìn quét qua Cao Hách, ánh mắt có xen chút xem thường.


Diệp Thiên sớm đã nhận ra được Cao Hách dùng sức mạnh tinh thần để do thám năng lực của mình, sức mạnh tinh thần lúc nãy Cao Hách phóng ra cùng lắm chỉ đạt đến cảnh giới phá nguyên mà thôi, tu vi như vậy còn không đáng để Diệp Thiên nhìn nữa là.

"Dựa vào cái gì sao?"

Diệp Thiên chắp tay cười nhẹ.

"Dựa vào việc tôi mạnh hơn anh!"

Câu nói này thẳng thắn đến mức không chừa lại chút thể diện nào cho Cao Hách.

Yến Băng Lăng và những người khác cũng không quá kinh ngạc khi nghe Diệp Thiên nói, bọn họ biết rất rõ khoảng cách giữa Cao Hách và Diệp Thiên, nhưng người của Thần Ý Môn lại không biết được chuyện này.



Nghe Diệp Thiên nói xong, Cao Hách còn chưa kịp lên tiếng thì người phụ nữ quyến rũ bên cạnh hắn đã lập tức đứng dậy, tức giận mắng Diệp Thiên: "Một tên kiêu ngạo như cậu mà cũng dám so với Cao sư huynh ư?”

Đôi mắt phượng của cô ta quét qua Diệp Thiên, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Cao sư huynh không có tên trong bảng thiên tài của Huyền Môn, là bởi vì anh ấy rất ít khi xuất hiện trước công chúng, nhưng xét về thực lực thì có là top ba bảng thiên tài cũng không thể địch lại được!”

"Ở trong Huyền Môn này, ngay cả thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện cũng không dám nói Cao sư huynh như vậy, cậu là cái thá gì mà dám ngông cuồng đến thế?"

Những gì cô ta nói đều rất đúng, với thực lực của Cao Hách, đương nhiên đủ để nằm trong trong top ba bảng thiên tài của Huyền Môn, có khi còn mạnh hơn các trưởng lão của một vài môn phái siêu cấp, trong khi Diệp Thiên chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí đến tên mà cô ta còn chưa từng nghe qua, vậy làm sao mà so được với Cao Hách.

Những người còn lại của Thần Ý Môn cũng nhìn Diệp Thiên với vẻ chế giễu, Diệp Thiên dám thẳng thừng nói mình mạnh hơn Cao Hách, đúng là nực cười, cứ như ếch ngồi đáy giếng, cậu căn bản không hề biết được khoảng cách giữa mình và Cao Hách.

"Top ba bảng thiên tài của Huyền Môn sao?"

Diệp Thiên lắc đầu cười khinh.

"Xem ra các người đề cao uy phong của cái bảng thiên tài Huyền Môn đó quá nhỉ, nhưng theo tôi thấy thì cũng chỉ là một lũ gà mờ mà thôi, còn không đáng để xem!”

Diệp Thiên vừa nói xong, một lòng bàn tay bất ngờ vươn ra bóp mạnh ngay thắt lưng cậu.

Diệp Thiên bất giác nghiêng đầu, chỉ thấy Yến Khinh Vũ đang tức giận nhìn mình, lúc này cậu mới nhận ra mình vừa nói luôn cả Yến Khinh Vũ mất rồi.

Còn người phụ nữ quyến rũ đằng kia lại đang bật cười chế nhạo.
"Thật nực cười làm sao, một kẻ vô danh thậm chí còn không có tên trong bảng thiên tài lại dám mở miệng nói khinh thường!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.