Chương trước
Chương sau

Chuyện này chẳng khác nào Diệp Thiên đang chống lại hai môn phái lớn của Huyền Môn, hành vi này dùng từ mất trí để hình dung cũng không quá đáng. Nếu là người khác nói như vậy, ông ta đã tát bay người đó rồi, tuyệt đối sẽ không để tâm đến kẻ đó. Nhưng người nói ra lời này lại là Diệp Thiên, ông ta không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói.

“Cậu nghĩ kĩ rồi chứ?”.

Bạch Viêm Minh biết dù có khuyên nhủ thế nào, Diệp Thiên cũng sẽ không thay đổi ý định, chỉ có thể âm thầm thở dài, hạ giọng hỏi.


Diệp Thiên không trả lời, chỉ mỉm cười phất tay: “Mau giúp tôi viết thư đi, viết thư xong tôi sẽ đích thân đưa đến Tam Nhất Môn!”.



Bắc Vực Huyền Môn, nơi này quanh năm đóng băng lạnh giá, được bao phủ bởi băng tuyết. Nhiều núi băng san sát nhau, rõ là thế giới của băng tuyết.

Nơi Bắc Vực có một dãy núi dài mấy chục dặm, linh lực dồi dào, tiên khí dâng cao, được gọi là núi Băng Linh.

Đây là một trong những dãy núi nổi tiếng nhất Huyền Môn ở tiểu thế giới, bởi vì trên dãy núi này có một tông môn tu sĩ nữ duy nhất trong sáu tông Huyền Môn - Tam Nhất Môn.

Mặc dù Tam Nhất Môn là một trong sáu tông Huyền Môn, nhưng lại có cách hành sự khiêm tốn nhất, cũng là môn phái cách biệt với bên ngoài nhất. Bình thường, đệ tử Tam Nhất Môn ít khi ra bên ngoài, cũng chỉ khi lịch luyện môn phái, hoặc là trong Huyền Môn có chuyện lớn xảy ra, đệ tử của Tam Nhất Môn mới ra ngoài hoạt động.

Do đó, các tu sĩ nữ của Tam Nhất Môn không chỉ là hóa thân của sắc đẹp, mà còn là đại từ thay thế cho sự mạnh mẽ và thần bí.

Nhưng hôm nay, dưới chân núi Băng Linh vốn hiếm người đến lại xuất hiện một bóng hình cao gầy thẳng tắp hứng gió tuyết, chậm rãi bước lên núi.

Mỗi một bước đi của cậu đều có trật tự, theo nhịp điệu. Cho dù đang ở trong thời tiết với nhiệt độ cực kì thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể đông thành đá, cậu vẫn không chịu ảnh hưởng gì, ngược lại vẫn nhàn nhã ngắm nghía phong cảnh băng tuyết ở xung quanh.

Nửa tiếng sau, cuối cùng cậu cũng đặt chân lên sườn núi Băng Linh. Ở phía trước xuất hiện bốn người con gái trẻ tuổi mặc áo màu nhã, ai nấy da dẻ trắng ngần, đều là người đẹp bậc nhất.

Nhưng lúc này, trên bốn người nọ lại không hề có hơi ấm mà một cô gái nên có, ngược lại ánh mắt như mũi tên lạnh lùng phóng tới.

“Ai, dám xông vào Tam Nhất Môn?”.

Bốn người hầu như đứng dậy cùng một lúc, bốn luồng khí tức cảnh giới siêu phàm đồng thời bùng lên, khiến vô số bông tuyết bắn lên trời.

Người đến lại không hề bất ngờ với chuyện này, đưa tay lên trước bốn cô gái mặt lạnh như sương, trên đầu ngón tay của người đó đang giữ một phong thư.

“Tôi nhận sự ủy thác của môn chủ Tứ Tượng Tông Bạch Viêm Minh đến đưa thư”.

Người cầm thư trong tay ấy chính là Diệp Thiên.



“Đưa thư?”.

Bốn đệ tử của Tam Nhất Môn nghe nói vậy đều ngẩn người. Danh tiếng của môn chủ Tứ Tượng Tông như sấm đánh bên tai, bọn họ lập tức biến sắc, sương lạnh trên mặt tan đi nhiều.

Trên người Diệp Thiên không có chút xíu dao động chân lực nào, bốn cô gái đã không xem trọng cậu từ trước, muốn đuổi cậu xuống núi, nhưng đột nhiên cậu lại nhắc tới Bạch Viêm Minh, khiến bọn họ không dám tiếp đãi chậm trễ.

Ở Huyền Môn rộng lớn này, không ai dám giả dùng danh của Bạch Viêm Minh. Nếu Diệp Thiên đã nhắc tới Bạch Viêm Minh thì tất nhiên là có chuyện này thật.
“Nếu đã là Bạch môn chủ ủy thác cậu tới đây, vậy thì giao thư cho bọn tôi đi!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.