“Vãn Thiên Khuynh!”
Giọng nói hùng hồn vang lên từ chân núi Tứ Tượng, sau đó một lực đấm dâng trào biến thành một tia sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trời.
Đỉnh núi phía Bắc núi Tứ Tượng cao lớn một trăm trượng bị lực đấm này xuyên qua từ dưới lên trên, ngay cả nền móng vững chắc cũng bị nứt toạc.
Một ngọn núi hùng vĩ tráng lệ nổ tung thành từng mảnh: “Mọi người cẩn thận”.
Bạch Viêm Minh thấp giọng gào lên, sóng âm lan ra xung quanh, cho dù là các đệ tử nhà họ Thi hat các trưởng lão và cao thủ của ba nhà còn lại của Tứ Tượng Tông đến xem cũng đều lùi về sau bay lên không trung để tránh.
Dưới chân họ là đỉnh núi phía Bắc Tứ Tượng bị vỡ thành vô số mảnh, đá vụn rơi xuống đất, dưới nhiều đất cát bay lên, một tia sáng màu xanh cực kỳ chói mắt chính là Diệp Thiên vừa rồi mới bị đập vào trong đỉnh núi ở đằng xa.
“Khốn kiếp, cậu ta lại chẳng bị gì sao?”
Kiệt trưởng lão sa sầm mặt mày, chỉ thấy lúc này cả người Diệp Thiên chìm trong ánh sáng xanh, ánh mắt càng thêm tỏa sáng, vẫn giữ tư thế ra đòn vừa rồi.
Chính cú đấm của cậu đã khiến đỉnh núi phía Bắc của núi Tứ Tượng của nhà họ Thi vỡ tan tành.
“Hừ!”
Quanh người cậu có một tầng khí bảo vệ khá nhạt, đánh nát vô số mảnh đá vụn, một lần nữa đứng trên không trung, trên người không hề có vết thương, đôi mắt lóe sáng chứa sát khí cuồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350812/chuong-2535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.