Chương trước
Chương sau


“Hừ, đệ tử thân truyền của tông chủ Tứ Tượng Tông sao?”

Diệp Thiên chẳng buồn quan tâm, chỉ thản nhiên lên tiếng: “Khi các người tìm anh ta tới hành hình đối với tôi thì có nghĩ tới điều đó không?”

“Bất luận là ai, chỉ cần là người muốn giết tôi thì đều chỉ có một kết cục!”


Cùng với từ cuối cùng vang lên thì cả cơ thể của Liêm Hình dâng lên trong không trung, sau đó dưới sự chứng kiến của hàng nghìn người cơ thể Liêm Hình bỗng nổ tung và hóa thành tro bụi.

Thiên tài số một của Tứ Tượng Tông chết rồi! Khốn nạn.

Nhìn thấy Liêm Hình không còn, Kiệt trưởng lão không thể nhịn thêm được nữa, ông ta đứng bật dậy, sát ý ngập trong ánh mắt.

Còn Diệp Thiên thì chỉ phẩy tay mỉm cười.

“Đây là thiên tài số một của Tứ Tượng Tông đấy à? Là hi vọng trong tương lai của các người đó sao?”

“Đáng tiếc, đây chỉ là một tên phế vật mà thôi!”

Võ trường của nhà họ Thi im lặng như tờ, không ai còn dám lên tiếng nữa.

Nếu trước đó Diệp Thiên nói câu nói này thì chắc chắn bọn họ sẽ khịt mũi.

Đùa nhau chắc, thiên tài số một của Tứ Tượng Tông, hoàng cấp 21 tuổi, thiên tài số ba của Huyền Môn thì sao có thể là phế vật được?

Vậy mà lúc này, Liêm Hình trước mặt đám đông đã bị Diệp Thiên nghiền thành cám, nên không ai còn dám phản kháng nữa.

Thiên tài có mạnh đến mấy thì lúc này ở trước mặt Diệp Thiên căn bản chẳng khác gì phế vật, cho dù có là thiên tài số một, là Thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện tới đây chì cũng chỉ một phế vật khác mạnh hơn xíu xiu mà thôi?

“Được rồi, trò chơi đến đây kết thúc rồi!”

Diệp Thiên mặc kệ đám đông, chỉ đưa tay lên chỉ về phía tám vị thống lĩnh của Thi Đoạn Uyên.

“Lần trước, tôi tiêu hủy phân thân của ông, tôi nói rằng nếu như bản thể của ông ở đây thì tôi cũng có thể tiêu diệt một cách dễ dàng!"

“Giờ bản thể của ông ở đây rồi, tôi muốn xem xem, ông còn cuồng ngạo được đến đâu!”

Hôm nay, Diệp Thiên đã hạ quyết tâm sẽ quậy tung nhà họ Thi một trận.



Trên sân luyện võ nhà họ Thi, hiện trường tĩnh mịch không tiếng động, hàng loạt ánh nhìn đều tập trung trên người Diệp Thiên, người này vốn là “nghiệt tử” mà mọi người đều nghĩ rằng chắc chắn đã chết, lúc này lại trở thành tiêu điểm ở đây.

“Thế nào?

“Còn không ra tay?”

Diệp Thiên đang chỉ tay vào Thi Đoạn Uyên, thống lĩnh đức cao vọng trọng của nhà họ Thi, thái độ vốn chẳng hề để ý.

Trái lại, Thi Đoạn Uyên lại không lập tức ra tay, ánh mắt liếc nhìn đánh giá Diệp Thiên từ trên xuống dưới rồi đột nhiên vung tay.

“Tội nghiệt nhà họ Thi, hoành hành không kiêng nể gì, tàn sát đồng môn, thống lĩnh Chấp Pháp Đường nghe lệnh, chấp hành tài quyết lệnh!”
“Giết!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.