Chương trước
Chương sau


Liêm Hình 22 tuổi đã đạt tới tu vi hoàng cấp, tương lai tiền đồ vô lượng và đó cũng là cảnh giới cũng như mục tiêu mà cô ta theo đuổi. Thế nhưng giờ đây, một người thanh niên cỡ tuổi Liêm Hình lại có thể phá vỡ Phong Thiên Trận Đồ chỉ bằng một cú đấm, tu vi có thể sánh ngang với cảnh giới truyền thuyết thì đây rốt cuộc là cái thứ gì vậy?

Cho dù có là thiếu điện chủ của Vân Thiên Điện thì cũng chưa từng đạt tới cảnh giới truyền thuyết, vậy mà Diệp Thiên lại cứ như một yêu nghiệt xuất thế khiến cô ta có dự cảm rằng nếu như với tu vi và tuổi đời như này, Diệp Thiên có gia nhập Huyền Môn thì sẽ gây chấn động toàn bộ Huyền Môn, thậm chí là toàn bộ tiểu thế giới mất.


Thần kiếm áo trắng số một học viện Khiên Kham lúc này cũng cạn lời và cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Trước đó người này để ghim Diệp Thiên, còn định tìm thời cơ diệt trừ cậu nhưng lúc này, người này chỉ muốn hét lớn rằng đối thủ mà mình đụng phải rốt cuộc là thuộc đẳng cấp nào thế không biết?

“Cái gì?”

So với sự chấn động của những người kia thì Hắc Ma Giáo Chủ và bát đại trưởng lão chỉ có duy nhất sự sợ hãi.

Đòn tấn công trước đó của Diệp Thiên đã khiến bọn họ được trải nghiệm cảm giác thoát ra khỏi Quỷ Môn Quan. Sau đó bọn họ không còn cảm thấy sợ hãi là vì dựa vào sự bảo vệ của Phong Thiên Trận Đồ. Thế nhưng bây giờ, chỗ dựa lớn nhất của họ đã bị Diệp Thiên đánh bại.

Điều này có nghĩa là Diệp Thiên mà muốn giết bọn họ thì giờ chẳng khác gì giết gà giết vịt.

“Mau đi thôi!”

Cả chín người cùng dấy lên một suy nghĩ, chẳng dám quay lại cứ thế điều động chân lực lên đỉnh điểm và muốn thoát khỏi đây. Họ định chạy về bốn phương tám hướng nhưng vừa bước tới thì bỗng có một bức tường vô hình đã chặn đứng mọi lối thoát của bọn họ.

Đám đông kinh hãi quay đầu thì thấy không biết từ khi nào mà Diệp Thiên đã đứng ngay phía sau bọn họ với ánh mắt lạnh như băng.

“Tôi không biết cái gọi là cảnh giới truyền thuyết là gì, nhưng nếu tôi muốn giết các người thì thật dễ như là lật bàn tay vậy đó!”

Diệp Thiên lên tiếng và tay cũng đưa lên. Một luồng sáng màu xanh lam bùng cháy.

“Đừng!”

Đúng lúc này, Hắc Ma Giáo Chủ kinh hãi kêu lên và gập người trước Diệp Thiên.

“Vị đại nhân này mong hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi đồng ý sẽ tận lực vì cậu, trung thành với nhà họ La!”

Đám đông tái mặt. Hắc Ma Giáo Chủ là một người mà cả trong, ngoài tiểu thể giới đều biết, có rất nhiều người thậm chí còn nói ngoài Huyền Môn ra thì Hắc Ma Giá Chủ là kẻ mạnh nhất trong Tam Môn, vậy mà lúc này một người đáng sợ như vậy lại cúi đầu khuất phục trước một thanh niên mới hai mươi tuổi, đúng là khủng khiếp.

Dù lúc này Hắc Ma Giáo Chủ không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào khác. Con đường thoái lui của chín người đã bị lực tinh thần của Diệp Thiên khóa chặt bằng không gian, bọn họ đã như cá trong lưới, Diệp Thiên muốn giết họ thì chỉ cần một suy nghĩ mà thôi.

Một bên là sự tôn nghiêm, một bên là tính mạng, bọn họ đương nhiên lựa chọn tính mạng. Có thể giữ được tính mạng thì sau này có thể làm lại.

“Trung thành à?”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì cười thản nhiên.
“Lựa chọn lần này của ông chính xác rồi đó!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.