Từng giây từng phút trôi qua, Diệp Thiên vẫn đứng đó, trông vô cùng cô đơn.
Lúc này đây, cuối cùng cậu cũng nhận ra được mùi vị của thất bại của những kẻ đang ở đỉnh cao.
Tiêu Ngọc Hoàng, Watanabe Heizou, Cận Vô Trần, Chiến Thần Điện, Viện trọng tài, Huyết tộc... tất cả những kẻ mạnh hay thế lực mà Diệp Thiên từng đánh bại đều lần lượt hiện lên trước mắt cậu, tất cả đều nhìn thẳng vào Diệp Thiên, như thể đang chế giễu.
"Đây có phải là sự thất vọng và tuyệt vọng mà bọn họ từng cảm thấy?"
Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên tự giễu, đột nhiên cười nhẹ.
Một lúc sau, ánh mắt uể oải của cậu bỗng ngưng tụ lại, vẻ mặt hào hứng lúc trước đã dần trở lại.
"Đúng vậy, chính là mùi vị đó!"
"Chỉ có khi trải nghiệm qua, thì mới hiểu rằng bản thân sẽ không bao giờ muốn nếm trải mùi vị của thất bại!"
Diệp Thiên siết chặt tay, ánh sáng trong mắt lóe lên, một luồng hơi thở mạnh mẽ đột nhiên bay vụt lên trời, hóa thành một cơn lốc cuồng bạo, xé nát hư không.
"Mất đi Phệ Thiên Huyền Khí thì sao?"
Đôi mắt Diệp Thiên vô cùng kiên định, sự hoang mang cũng đã biến mất.
"Mười năm trước tôi chỉ là một đứa trẻ, tu vi mất hết, nhưng tôi vẫn đi được đến ngày hôm nay!"
"Mặc dù đã mất đi Phệ Thiên Huyền Khí, nhưng tôi vẫn còn có hai vũ khí lớn mạnh, chính là cơ thể và sức mạnh tinh thần, không giống như nỗi tuyệt vọng của mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350739/chuong-2462.html