Chương trước
Chương sau
Cô gái áo tím vừa mới tới nơi, chân lực trong cơ thể đã sôi sục, tu vi đã đạt đến vương cấp bốn sao, thiên phú so với La Thanh Chỉ còn mạnh hơn gấp bội.

Nhưng đây không phải thứ Diệp Thiên coi trọng, chuyện khiến cậu thực sự hiếu kỳ chính là hơi thở trên người cô gái này, đều vô cùng giống với Thi Vô Tự -thống lĩnh nhà họ Thi, Thi Đoạn Uyên ban đầu cậu gặp, cũng với Thi Trảm Nguyên đã xuất hiện ở trận chiến hoàng cấp, mặc dù không mạnh như nhóm người Thi Trảm Nguyên, nhưng có thể chắc chắn, là công pháp đến từ một môn phái.


Chỉ một điểm này, Diệp Thiên đã có thể kết luận, cô gái này và Tứ Tượng Tông chắc chắn có liên quan, thậm chí có khả năng cao là đệ tử nhập môn của Tứ Tượng Tông.

Nghe thấy La Thanh Chỉ xưng hô với cô gái, hai người rõ ràng là quan hệ chị em, nhưng cậu cũng không ngờ, vừa mới bước vào thế giới nhỏ đã gặp được một người của Tứ Tượng Tông.

Nhìn thấy Diệp Thiên một lúc lâu vẫn không đáp lời, ánh mắt cô gái áo tím có phần tức giận, giọng điệu lạnh nhạt hơn: “Lời tôi nói, anh có thể thấy không?”

Ánh mắt cô gái không có chút cảm tình, từ nhỏ cô ta đã sống sung sướng an nhàn, thân phận cao quý, hơn nữa thiên phú lại cao, vừa tiếp xúc với hệ thống tu tiên đã lên như diều gặp gió, suốt chặng đường thăng tiến đến nền tảng cao hơn, hiện tại, đã đứng vững trong Tứ Tượng Tông, là mọt trong lục tông Huyền Môn, dù là trong Huyền Môn thiên tài như mây, nhưng cô ta cũng có thể xếp hạng trong năm mươi người, danh tiếng vang xa.

Chính vì như vậy, mà từ nhỏ nàng ta đối với những kẻ vô dụng không có thiên phú, lại không có chí tiến thủ thì tràn đầy ác ý, cũng từ chối tiếp xúc với bọn họ, mà hiện tại Diệp Thiên rõ ràng là bị cô ta gắn cái danh kẻ bỏ đi, nhất là khi cô ta nhìn thấy em gái của mình còn gần gũi với kiểu người bỏ đi như Diệp Thiên, cùng ngồi uống nước, quả thực là làm mất mặt cô ta.

Nghe thấy lời của cô gái, Diệp Thiên mới hồi thần, những người khác nếu đối mặt với thái độ này của cô gái, thì đã mặt cắt không còn giọt máu rồi, muốn cầu xin tha tội rồi, nhưng biểu cảm cậu lại không thay đổi quá nhiều, chỉ là chậm rãi nghiêng đầu.

“Tôi là người do cô hai vừa mới thuê, tôi không làm gì sai cả, tại sao muốn tôi rời đi?”

Cậu nói từng câu từng lời, không nịnh không kiêu, không hề e sợ với kẻ bề trên, như vậy lại khiến cô gái áo tím chợt ngây người.

Cô ta ở nhà họ La, ngoại trừ cha mình La Không Nhàn thì chính là người uy thế mạnh mẽ, địa vị cao nhất, một lời có thể quyết định người đi hay ở, người làm dám nói với cô ta như Diệp Thiên chính là người đầu tiên.

Trái lại lại khiến cô ta xem trọng Diệp Thiên hơn vài phần, ánh mắt cũng bớt đi chút lạnh lẽo, nhưng vẫn là dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng kia.

“Không ngờ, anh vẫn có chút khí phách này!”

Nếu Diệp Thiên có bộ dạng sợ sệt hoảng hốt, khúm núm thì cô ta càng không buồn để mắt, nhưng phản ứng lúc này của Diệp Thiên lại khiến cô ta thay đổi suy nghĩ.

“Được, nếu anh đã nói anh không làm gì sai vậy tôi sẽ giữ lại anh một lần!”

“Nhưng tốt nhất anh phải luôn ghi nhớ thân phận của mình, đừng có vượt giới hạn, nhà họ La tôi coi trọng tôn ti trật tự nhất, nếu không tuân theo quy củ, thì tôi có thể cam đoan, ở Mai Thành này, anh sẽ không còn chốn dung thân!”

Cô ta nói xong, cũng không quan tâm Diệp Thiên phản ứng ra sao, đã chuẩn bị kéo La Thanh Chỉ rời đi.

La Thanh Chỉ liếc nhìn Diệp Thiên, ánh mắt có chút áy náy, cô ấy và cô gái kia ra khỏi sân tầm mười trượng thì đột nhiên dừng lại.

“Chị, chuyện tối nay, là do em chủ động, không liên quan gì đến anh ấy!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.