Chương trước
Chương sau


La Thanh Chỉ thấy thế, trên gương mặt thoáng hiện vẻ giận dữ, cô quát: “Cái người này, tôi đưa cho anh uống thì là cho anh uống, sao mà lắm lời thế, chẳng giống thằng đàn ông!”

Diệp Thiên nghe vậy mà bất giác sờ sờ mũi, biểu cảm khá kỳ quặc. Ngoại trừ lúc ở Lư Thành tỉnh Xuyên bị Lí Tinh Tinh với mấy người kia chế nhạo ra, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người nói cậu “không phải đàn ông”.

“Nếu đã như thế thì đa tạ cô hai, tôi không khách sáo nữa!”


Cậu cũng không nói nhiều thêm, lập tức giơ chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Ngụm rượu này xuống bụng, vị ngọt nồng đượm trào lên qua cuống họng, mùi hoa quế thơm ngào ngạt làm lòng người mê đắm tràn ngập trong khoang miệng, dù là người từng uống nhiều loại rượu ngon như Diệp Thiên cũng không khỏi tán thưởng: “Đúng là rượu ngon, không hổ là độc quyền của nhà họ La!”

“Tất nhiên rồi!”, gương mặt La Thanh Chỉ thoáng hiện vẻ kiêu ngạo, cũng học theo Diệp Thiên nâng chén uống cạn. Đây là lần đầu cô ấy uống rượu trước mặt người khác, không hề sử dụng chân lực để phòng ngự mùi rượu nên lập tức ho vài tiếng, mặt mũi cũng ửng hồng.

“Cô hai, thời gian không còn sớm nữa, cô đến tìm tôi lúc này, ngoại trừ uống rượu, còn việc gì khác nữa không?”

Diệp Thiên cùng La Thanh Chỉ uống hết ba chén, đột nhiên hỏi vậy.

Cậu không hề muốn dây dưa quá nhiều cùng La Thanh Chỉ, càng không muốn để lộ năng lực của mình. Ở tiểu thế giới này, cậu vẫn chưa nắm rõ tình hình của các bên, đối với một người từ bên ngoài tới như cậu, một khi để lộ thân phận, sẽ thu hút sự chú ý của cả tiểu thế giới. Sáu tông Huyền Môn chắc chắn sẽ vì điều này mà đề phòng, không tiện cho cậu tiếp cận Tam Nhất Môn và Tứ Tượng Môn.



“Chuyện khác?”, La Thanh Chỉ ban đầu đờ ra, sau đó cũng gật đầu: “Coi như có!”

“Ở nhà họ La này, tất cả mọi người đều rất quen mặt, cực kỳ quen thuộc đối với tôi; vả lại đa số là thân tín của cha tôi. Mà anh thì khác, anh vừa mới tới nhà họ La, trước đó không hề quen biết, thế nên những lời này, tôi cảm thấy nói với anh là thích hợp nhất!”

“Chắc anh vẫn còn nhớ tới chàng thanh niên trước kia từng xuất kiếm cứu anh ở Sâm Hải Mật Lâm chứ?”

Diệp Thiên không hề nhúc nhích, điềm tĩnh hỏi: “Cô hai đang nói tới Lăng Phong?”

Nhắc đến điều này, ánh mắt của La Thanh Chỉ khẽ khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, mang theo vẻ dị thường: “Ở Mai Thành rộng lớn này, ngoại trừ nhà họ La và một số ít người nhà họ Lăng, cũng chỉ các trưởng lão ở học viện Khiên Kham dám gọi thẳng tên của Lăng Phong!”

“Lá gan của anh đúng là không nhỏ!”

Diệp Thiên nghe xong cũng không có quá nhiều thay đổi về biểu cảm, ngược lại còn nhún vai như không hề hấn gì: “Tôi là người ở của nhà họ La chứ có phải người ở của nhà họ Lăng đâu. Anh ta cũng trạc tuổi tôi, gọi anh ta một tiếng Lăng Phong, có gì mà không được?”

“Vả lại, thành Nam thành Bắc cách nhau cả mười vạn tám nghìn dặm, anh ta cũng đâu nghe thấy!”

“Phụt!”

La Thanh Chỉ nhìn thấy dáng điệu này của Diệp Thiên mà không nén được tiếng cười, chốc lát sau, cô ấy mới nhận ra mình đã thất thố, vội vàng thu lại biểu cảm.

“Có chuyện này có lẽ anh không biết, Lăng Phong là chồng chưa cưới của tôi!”, cô ấy nghiêm nghị hơn một chút.

“Hôn ước này không phải là điều tôi mong muốn, nhưng là thứ mà cha tôi và gia chủ nhà họ Lăng đã định từ năm năm trước, tôi không thể sửa đổi được!”

“Ồ?”, Diệp Thiên nghe xong mà ra vẻ lạ lẫm: “Tôi nghe anh La Túc nói, Lăng Phong là người xếp hạng nhất trong bảng sức mạnh của học viện Khiên Kham, lại là đích tử duy nhất của nhà họ Lăng ở Mai Thành, thân phận tôn quý hiển hách, lại còn được Vân Thiên Điện của sáu tông Huyền Môn lựa chọn, sắp trở thành đệ tử nơi đó rồi!”





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.