Chương trước
Chương sau
“Ấn ký linh hồn?”

Nơi ống tay áo của Diệp Thiên, một đốm sáng lấp lánh chợt sáng rồi chợt tắt. Đây là ấn ký linh hồn do Lăng Phong bắn ra, có thể khóa chặt mục tiêu đã được đánh dấu mà thần không biết quỷ không hay, cho dù cách xa cả nghìn dặm, hắn cũng có thể biết rõ được vị trí hiện tại của mục tiêu.


Với thực lực tam chuyển bán vương hiện giờ của Lăng Phong, hắn gắn ấn ký linh hồn này, chỉ có cường giả vương cấp thực sự hoặc hơn thế mới phát giác được; dưới vương cấp thì gần như không ai cảm nhận được.

“Đánh giá mình là muốn tìm cơ hội để trừ khử mình à?”

Diệp Thiên mỉm cười, không khỏi lắc đầu.

Điểm giao nhau giữa cậu và Lăng Phong cũng chỉ có lần ở Sâm Hải Mật Lâm, mà lúc đó La Thanh Chỉ cứu cậu, bây giờ Lăng Phong phát hiện cậu đi theo đoàn xe của nhà họ La mà vẫn muốn ra tay với cậu, nhìn thôi cũng đủ thấy mức độ hẹp hòi của hắn.

“Đường đường là cậu cả nhà họ Lăng của Mai Thành mà tâm địa lại như thế, khó thành việc lớn!”

Diệp Thiên căn bản chẳng hề để tâm tới ấn ký linh hồn này, ngược lại còn muốn giữ nó trên ống tay áo của mình. Cậu rất muốn biết, Lăng Phong muốn đối phó với mình như thế nào.

Nhưng đúng vào lúc này, một cơn gió thơm mát đột nhiên thoảng tới, bàn tay thon thả nõn nà của ai đó đột nhiên túm lấy cánh tay Diệp Thiên, giơ bàn tay cậu lên.

Diệp Thiên cảm thấy sững sờ, cậu không ngờ rằng La Thanh Chỉ đột ngột xuất hiện bên cạnh mình.

Chỉ thấy La Thanh Chỉ giơ bàn tay ra, lòng bàn tay có chân lực cuồn cuộn, đôi mắt cũng lóe lên một tia thần mang, quệt nhẹ một cái trên tay áo của Diệp Thiên.

Ấn ký linh hồn trước đó được Lăng Phong gắn vào tay áo cậu bỗng chốc tiêu biến sạch sẽ.

Diệp Thiên thầm nghĩ, khả năng cảm ứng của La Thanh Chỉ thật nhạy bén. Tu vi của cô ấy yếu hơn Lăng Phong một chút, chỉ là nhị chuyển bán vương, nhưng vẫn có thể phát hiện ra ấn ký linh hồn mà Lăng Phong gắn vào người cậu, đúng là hiếm có.

Nhưng lúc này đây Diệp Thiên vẫn bất động, giả bộ không hiểu gì: “Cô hai, cô đang làm gì thế…”

Những người khác trong đoàn xe cũng quay đầu lại nhìn, biểu cảm có vẻ kỳ lạ, bởi vì lúc này đây La Thanh Chỉ đang tóm lấy bàn tay của Diệp Thiên, vô cùng ái muội.

La Thanh Chỉ thấy vậy mà đỏ mặt, nhất là khi bốn mắt nhìn nhau với Diệp Thiên, khuôn mặt hai người giữ khoảng cách chưa đến nửa thước, nhìn thấy gương mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên, trái tim cô ấy đập nhanh hơn một chút.

“Khụ!”

Cô ấy ho một tiếng, vội vàng buông tay rồi lui về sau, cố gắng che giấu: “Không có gì, vết thương nặng của anh vừa mới khỏi, tôi kiểm tra thương thế của anh thôi!”

Cô ấy không nói ra chuyện Lăng Phong gắn ấn ký linh hồn lên người cậu vì không muốn Diệp Thiên có gánh nặng tâm lý, Diệp Thiên cũng không vạch trần cô ấy, ngược lại còn thuận theo, ôm quyền nói với cô ấy: “Đa tạ cô hai quan tâm!”

Gương mặt La Thanh Chỉ khôi phục vẻ bình thường, cô gật gật đầu: “Tiếp tục đi thôi!”

Cô ấy quay về phía trước của đoàn xe, nghĩ tới cảm giác khác thường khi nắm lấy bàn tay Diệp Thiên ban nãy, không khỏi thấy lạ.
“Mình làm sao thế này?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.