Diệp Thiên lúc đó vì cơ thể đột nhiên đau đớn, mất đi ý thức, cô gái đã cứu cậu ngay lúc đó, khi cô ấy nhận ra cơ thể Diệp Thiên không có chút chân lực nào liền lập tức nghĩ cách, không để người khác tiếp cận cơ thể Diệp Thiên, giấu sự thật về thân phận “kẻ bị bỏ đi” của Diệp Thiên.
Cố tình không nhắc đến thân phận là kẻ bị bỏ đi của Diệp Thiên, hành vi này của cô gái nhìn khắp tiểu thế giới cũng không ai có khí độ như vậy, gần như 99% mọi người đều chán ghét và khinh thường “kẻ bị bỏ đi”, chỉ muốn lập tức để người đó bị đi đày, chứ đừng nói đến chủ động giúp đỡ.
Diệp Thiên biết cô gái đã cứu mình, nhưng muốn cậu làm lao động chân tay cho cô ấy, cậu không hề có hứng thú này, cậu đang định lên tiếng từ chối thì đột nhiên ánh mắt nheo lại.
Biểu cảm của cậu lập tức thay đổi, ngay sau đó, cậu nói với cô gái: “Cảm ơn cô đã cho tôi ở lại, tôi đồng ý ở lại!”.
Cô gái hơi cảm thấy kỳ lạ, một kẻ bị bỏ đi bình thường đều quỳ lạy người khác, thậm chí không tiếc bán rẻ tôn nghiêm của bản thân, chính là vì sợ bị người khác phát hiện, rồi cuối cùng bị chế tài của các cửa chính cho đi đày, nhưng thái độ của Diệp Thiên lại không hề hạ thấp, trong giọng nói vô cùng bình tĩnh.
Cô ấy chăm chú nhìn Diệp Thiên một lúc rồi trả lời: “Nếu anh đã đồng ý thì từ nay trở di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350717/chuong-2440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.