Chương trước
Chương sau
“Đúng vậy!”

Diệp Thiên gật đầu và đứng dậy.

“Dù nhà họ Diệp có anh hay không thì vinh quang hàng trăm năm của nhà họ Diệp vẫn cần có người kế thừa!”


“Mà em là lựa chọn phù hợp nhất. Có khi khi không còn chỗ dựa thì lại là chuyện tốt đối với em. Có chỗ dựa chỉ khiến em khó mà bước cao hơn lên được!”

Diệp Tinh nhìn vẻ mặt ôn hòa của Diệp Thiên thì không còn cảm thấy hoang mang nữa mà chỉ càng thêm quyết tâm

“Anh cả, trước khi anh trở về thì nhà họ Diệp cứ để em bảo vệ!”

Diệp Thiên nhìn Diệp Tinh. Một lúc sau mới gật đầu.

Đối với cậu mà nói, lúc này Diệp Tinh mới thật sự trưởng thành.

Một đêm trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Thiên ở một góc sân nhỏ của nhà họ Diệp gặp Mộ Dung Vô Địch.

“Cái gì?”

Nghe Diệp Thiên nói vậy, Mộ Dung Vô Địch bỗng khựng người: “Cậu định đi tiểu thế giới sao?”

Nhà Mộ Dung từng là một trong những gia tộc của tiểu thế giới nên đương nhiên biết rất rõ lịch sử của nơi đó. Ông ấy biết rất rõ, đó là địa ngục khủng khiếp đối với người trần mắt thịt.

“Đúng vậy!”, Diệp Thiên gật đầu: “Tôi có hai lý do không đi không được!”

Cậu nói xong bèn phất tay, gió nổi lên ở một góc sân, chín bóng hình lần lượt xuất hiện trong không trung với thực lực vô cùng hùng mạnh. Tất cả họ đều là vương cấp đỉnh phong. Trong đó có một người thậm chí đã bước vào hoàng cấp.

Mộ Dung Vô Địch nhìn lên không trung khẽ tái mặt. Trong chín người này, có vài người mà ông ấy từng gặp. Đó chính là mấy vị thẩm phán trưởng đứng đầu viện trọng tài với thực lực cực kỳ mạnh.

“Đây là…”

Diệp Thiên cười thản nhiên: “Bọn họ trước đây là người của viện trọng tài, giờ làm việc cho tôi, là chín người của điện Đế Vương!”

“Sau khi tôi đi thì toàn bộ họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ông, thấy ông như là thấy tôi!”

Mộ Dung Vô Địch nghe thấy vậy thì bỗng cảm thấy khâm phục Diệp Thiên hơn nữa. Diệp Thiên không chỉ mạnh mà còn sở hữu một đội ngũ chiến đấu hàng đầu thế giới. Đúng là chẳng có ai có đủ tư cách để đối đầu với cậu.

“Tuân lệnh!”, Mộ Dung Vô Địch chắp tay sau đó hỏi: “Ân công định khi nào xuất phát!”

“Bây giờ!”, Diệp Thiên đứng dậy, đôi mắt lấp láy: “Nhưng trước khi tới tiểu thế giới, tôi cần một người giúp đỡ. Không có người này thì e rằng tôi không thể nào bước vào tiểu thế giới được!”



Biên giới phía Nam của Hoa Hạ, nơi tiếp giáp giữa tỉnh Xuyên và tỉnh Vân có một ngọn núi vô danh cao sừng sững. Thế nhưng khí hậu ở đây biến hóa khôn lường, trông vô cùng dị thường và không ai dám tiếp cận.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.