Chương trước
Chương sau


Diệp Tinh hết hồn, vội quay đầu lại thì thấy Diệp Thiên đã đứng bên cạnh mình không biết từ khi nào. Áo cậu bay bay trong gió.

“Anh cả?”


Diệp Tinh khẽ dao động đôi mắt với vẻ kinh ngạc.

Diệp Thiên ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Hai anh em ngồi cạnh nhau, Diệp Tinh không khỏi thổn thức. Cảnh tượng giống như thế này xảy ra từ mười năm trước, thời gian trôi qua thật nhanh.

“Nhóc con, đừng nghi ngờ bản thân mình!”

Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thiên cũng nhìn về phía vũ trụ xa xôi.

“Em có hai võ mạch, là thiên tài trong hàng tỉ thiên tài, chỉ cần có thể nhẫn nại, biết chừng mực thì sẽ có môt ngày địa cầu này sẽ không có gì có thể ngăn cản được em nữa!”

“Những dằn vặt mà em gặp phải lúc này chỉ là tiền tố của sự thành công mà thôi. Không có thứ gì là có thể có được một cách dễ dàng!"

Cậu vỗ vai Diệp Tinh với vẻ nghiêm túc.

“Nếu đến cả em cũng nghi ngờ chính mình thì dù có làm được chuyện gì e rằng cũng sẽ nghi ngờ. Trái tim của người luyện võ vốn không nên sợ bất cứ điều gì cả, cứ dũng cảm tiến về phía trước!’

Diệp Tinh nghe thấy vậy thì khẽ khựng người sau đó gật đầu với Diệp Thiên.

Nói thẳng ra, trước khi Diệp Thiên quay trở về nhà họ Diệp thì những điều dằn vặt mà cậu ta phải trải qua quá ít. Do tâm trí chưa lĩnh hội đủ đầy, cộng thêm việc cảnh giới tiến bộ chậm nên dần dần đã bị những cao thủ khác ngoài kia đuổi kịp.

“Anh trai, em hiểu rồi!”

Cậu ta tỏ ra vô cùng nghiêm túc, đôi mắt chưa bao giờ kiên định như thế: “Dù phải vượt mọi chông gai thì em nhất định sẽ theo kịp anh, tương lai cũng sẽ giống như anh ngăn mưa chặn gió cho nhà họ Diệp!”

Diệp Thiên cười hài lòng và gật đầu. Đối với tương lai của Diệp Tinh, cậu chưa bao giờ cảm thấy nghi ngờ.

“Phải rồi!”

Diệp Tinh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và lấy bức thư từ trong ngực ra. Bức thư được dùng giấy da bò, hơn nữa còn dùng chữ thể Thư để viết: “Diệp Thiên thân mến, giọng điều nghe mang đậm mùi vị cổ trang!”

“Đây là bức thư hôm nay được gửi tới và cả một thanh kiếm cổ, giờ đang đặt ở trong phòng khách, để em đi lấy cho anh!”

Diệp Tinh đưa thư cho Diệp Thiên sau đó đi như bay vào phòng khách.

Diệp Thiên nhìn chăm chăm vào bức thư, sau đó mở ra. Một mùi hương nhàn nhạt vẫn còn lưu lại vô cùng mới mẻ. Đó là mùi nước hoa rất tự nhiên, quyến rũ, không phải là nước hoa nhân tạo, mà là một mùi hương giống như phấn của con gái thời xưa dùng để trang điểm.

Trên bức thư, nét chữ mềm mại và chỉ vỏn vẹn có vài câu.

“Anh từng hứa với tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi, bất luận có khó như thế nào thì anh cũng sẽ làm!”

“Giờ là lúc anh thực hiện lời hứa của mình rồi!”
“Gia đình sắp xếp hôn ước cho tôi và lúc lập xuân, đó là lúc diễn ra hôn lễ. Bất luận là anh dùng cách gì thì tôi cũng hi vọng anh có thể ngăn chặn được hôn lễ đó bởi vì chỉ có anh mới là ý trung nhân của tôi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.