Chương trước
Chương sau

“Đa tạ Diệp tiên tha cho nhà họ Hứa chúng tôi!”

Cháu trai bị giết nhưng vẫn phải cảm ơn người xuống tay, trong lòng mọi người đều dâng lên niềm phấn khích không thể giải thích được, đây chính thực lực của người có sức mạnh vô song.


Nắm giữ sức mạnh như vậy, trong thiên hạ to lớn này, làm gì có ai không sợ chứ?

Lâm Triệu Đông nhìn thấy cảnh này không nói lời nào, thậm chí không dám nhìn thẳng Diệp Thiên, ông ta thầm hối hận trong lòng, vừa rồi tại sao lại không chú ý đến cháu gái mình, mà chỉ lo nói xấu Diệp Thiên, bây giờ, ông ta đã bỏ qua cơ hội kết bạn với một anh hùng tuyệt thế như vậy, đối với nhà họ Lâm mà nói, chính là được một mất mười.

Diệp Thiên không để ý đến những người khác, cậu gật đầu với Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt, Lâm Hiểu Nguyễn, sau đó nở nụ cười hiền hòa.

Ba cô gái vội vàng vây quanh, hỏi xem Diệp Thiên có bị thương hay không, trong ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, họ nhìn thấy không ít những cô gái yêu kiều, đang cực kỳ hâm mộ, chỉ hận không thể hoán đổi vị trí với bọn họ, để kéo gần khoảng cách với Diệp Thiên.

Mà Nhân Nhân trước đây đã gọi Diệp Thiên là “đồ cặn bã” lại đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng cảm thấy như đánh đổ một lọ ngũ vị hương (ý chỉ trong lòng có nhiều loại hương vị chua, cay, đắng, mặn, ngọt xen tạp, trong lòng rất khó chịu, cảm giác rất không thoải mái),nhất thời không hiểu được cảm giác trong lòng mình.

Một người như vậy, đã có hôn thê, lại có thêm vài người phụ nữ ở bên ngoài, vậy thì sao? Có khi hoàng đế thời cổ đại e rằng cũng chưa có uy thế như cậu.

“Tướng Diệp!”

Đúng lúc đó Lưu Kiến Bang bước lên trước, mở miệng hỏi Diệp Thiên: “Lần trước nhìn thấy cậu đánh một trận với chưởng môn Võ Đang ở thủ đô, tôi cực kỳ kinh ngạc, hôm nay lại có vinh dự được chứng kiến phong thái vô song của tướng Diệp, đúng thật là hạnh phúc của cả một đời người!”

Ông ta nói xong, ánh mắt dừng lại, nghiêm nghị nói: “ Bây giờ tôi sẽ lập tức ra lệnh cho người phong tỏa học viện nghệ thuật, thống kê tất cả nhân viên trong trường, phong tỏa tin tức ở đây!”

Những gì ông ta làm là để chuyện của Diệp Thiên không truyền đến tai mọi người, cậu là quốc chi trọng khí, ông ta không muốn chỉ vì chuyện này mà khiến mọi người sợ hãi hoang mang chỉ vì chuyện này.

“Không cần đâu tướng Lưu!”

Diệp Thiên lập tức xua tay: “Có vài chuyện dù có che giấu bao lâu, đến cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị phát hiện, đã đến lúc để cho người dân biết sự thật về thế giới này rồi!”

“Huống hồ, cho dù ông có thể phong tỏa toàn bộ học viện nghệ thuật, không cho giáo viên và học sinh tiết lộ thông tin, nhưng ông có thể kiểm soát toàn bộ điện thoại và máy ảnh của hàng triệu người ở Kim Lăng hay không?”

Lưu Kiến Bang nghe vậy, lập tức rơi vào tình huống khó xử, Kim Lăng này dân số một triệu người, trận chiến vừa rồi, không biết có bao nhiêu người chụp ảnh quay phim lại bằng điện thoại, dù bản lĩnh của ông ta có phi thường đến đâu, muốn tất cả mọi người cùng im miệng không nói, đúng là người ngốc nói mê.

“Nếu đã vậy, thì hãy làm theo lời của tướng Diệp, nếu phía trung tâm biết được, tôi nghĩ họ cũng sẽ đồng ý với quyết định của tướng Diệp!”

Lưu Kiến Bang im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu, ông ta cảm nhận được một hàm ý khác từ câu nói của Diệp Thiên, dường như sự yên tĩnh và hòa bình của Trái Đất sắp sụp đổ rồi.

“Tổng giáo quan!”
Lưu Kiến Bang đang phụ trách giải quyết hậu quả, Diệp Thiên chuẩn bị đưa đám người Cố Giai Lệ rời đi thì một đội xe vũ trang chạy tới quảng trường, một đôi nữ binh trong tư thế hiên ngang đi phía ở phía trước, chào Diệp Thiên theo nghi lễ quân đội.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.