Chương trước
Chương sau
Hai mắt Diệp Thiên lóe sáng, ánh sáng xanh quanh người lại dâng lên, ánh sáng Bảy màu trên kiếm Chân Võ càng chói mắt hơn, có xu hướng mạnh hơn trước đó, Diệp Thiên đang cưỡng ép rót Phệ Thiên Huyền Khí vào trong đó, cậu đã quyết tâm dù có tiêu hao chân nguyên cũng phải khiến Ogle trả giá.

Ogle cảm nhận được quyết tâm của Diệp Thiên cũng hơi đổi sắc, đáy mắt hiện lên vẻ kiêng dè.

Ông ta khoát tay nói với Diệp Thiên: “Diệp Lăng Thiên, khoan đã”.


“Tôi biết cậu đang tức giận vì tôi ngăn cản cậu, nhưng cậu không được xúc động nhất thời”.

“Dù tôi và cậu có chút thù oán, sau này sẽ có một trận chiến nhưng không phải bây giờ”.

Trên người ông ta không hề có ý chiến đấu, cũng không có bất kỳ khí thế nào lại khiến Diệp Thiên dừng lại, bỗng chốc không còn hứng thú ra tay đánh nữa.

Giữa cường giả với nhau đều là quyết đấu đỉnh cao, nhưng bây giờ Lang Tô đất tuyết lại không có ý muốn đánh, cậu là võ giả, trước giờ đều là đánh trực diện với đối thủ, cái cách mà đối phương không muốn đánh trả lại lại giống như nhân lúc nguy hiểm khiến cậu bỗng do dự.

Ogle thấy sát khí trong mắt Diệp Thiên đã tan đi một ít thì thở phào, ông ta lùi về sau một bước, giơ tay lên vẽ một đường màu đen trong không trung, sau đó đáp xuống, đánh thẳng vào những người đang có mặt ở Học viện Nghệ thuật.

Ánh mắt Diệp Thiên hơi đổi, vừa định ngăn lại thì Ogle lại nói: “Đừng lo lắng, đây là luồng khí xoáy hắc ám chỉ Lang tộc đất tuyết của tôi mới có, có thể phá vỡ bức tường máu mà con dơi đó tạo ra một cách dễ dàng”.

“Đây là quà trao tay hôm nay tôi dành cho cậu”.

Nói rồi dấu ấn màu đen biến thành luồng khí đen, tường máu đó lập tức biến mất, mọi người được giải cứu.

Thấy thế, Diệp Thiên cũng buông Chân Võ Tiệt Thiên Kiếm xuống, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Ogle chằm chằm.

“Hôm nay ông đến đây là vì cứu ông ta?”

Ogle khoát tay cười nói: “Cứu ông ta là chuyện nằm ngoài suy nghĩ của tôi”.

“Vốn dĩ chỉ muốn ôn lại chuyện cũ với ông ta, nhưng nếu cậu cũng ở đây thì bớt việc cho tôi”.

Vẻ mặt ông ta hơi đổi, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hiện lên tia sát khí chỉ có dã thú mới có.

“Diệp Lăng Thiên, cậu vẫn còn nhớ thống lĩnh Ánh sáng của vùng đất tuyết, Asgard không?”

“Cậu ấy là thế hệ sau kết hợp giữa Lang tộc đất tuyết và tộc người, cũng xem như là một tộc của người sói tôi, cậu chôn lửa vào người cậu ấy, ép cậu ấy ra sức cống hiến cho cậu, đây là đang hủy diệt uy nghiêm của Lang tộc tôi, tôi là Lang Tổ đất tuyết nên đến đòi lại món nợ này với cậu”.

“Lúc nãy tôi đã đánh vào mặt đất của Kim Lăng bằng luồng khí đen, để lại dấu ấn ở đây, ba tháng sau sức mạnh của Lang tộc tôi sẽ khôi phục đến đỉnh cao nhất, đến lúc đó cậu còn dám đánh với tôi ở đây nữa không?”

“Asgard?”

Diệp Thiên bừng tỉnh, thảo nào Lang Tổ đất tuyết trước đây chưa từng gặp mặt lại bảo có thù oán với cậu, hóa ra đều là vì thổng lĩnh Ánh sáng của vùng đất tuyết, Asgard.

Lúc trước Asgard bị cậu chôn xuống hố lửa ở sa mạc Bắc Phi, cúi đầu cống hiến cho cậu, cậu đã nhìn ra tên này không cam lòng, chỉ là tạm thời thỏa hiệp, hóa ra sau lưng hắn lại có một vị đại phật như thế nên mới không sợ thứ gì cả.

“Ba tháng sau à?”

Nghĩ đến đây Diệp Thiên cong môi.
“Có gì không dám chứ?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.