Máu thịt ở hai bên vết thương trên lồng ngực cậu đang nhúc nhích, tổ chức tế bào mới đang nhanh chóng sinh trưởng, vết thương cũng mau chóng khép lại, nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ đờ đẫn đứng lặng ở chân trời.
“Loài người thật nực cười!”, Nachzehrer mở rộng đôi cánh, trông như áng mây sà xuống, quạt ra những luồng gió lớn.
Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tàn nhẫn và khát máu.
“Với tư cách là loài người thì sức mạnh của cậu có thể đạt đến mức độ này đã là xuất sắc, đã là đỉnh cao rồi!”
“Tiếc rằng, giữa hai chúng ta tồn tại cách biệt về tầng không gian, phàm nhân mạnh đến mấy cũng đâu thể sánh vai cùng thần tiên được?”
Hắn đảo mắt nhìn Diệp Thiên đang đờ đẫn, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng rõ ràng.
“Có lẽ, bây giờ đến cả lời của tôi cũng không nghe thấy, thật đáng thương quá!”
“Vậy thì hãy mang theo ngờ vực của bản thân, biến thành chất dinh dưỡng trong huyết hải của ta đi!”
Dứt lời, hắn vung bàn tay to lớn, chỉ thấy cơn sóng bằng máu trên không trung ào tới, hóa thành biển máu vô tận, xô những đợt sóng cao vài mét bao vây lấy Diệp Thiên.
Trong lúc sóng lớn cuộn trào, dường như có vô số tiếng gào thét trầm đục thoát ra, giống như tiếng lệ quỷ gào khóc, từng chiếc đầu lâu đỏ thẫm xuất hiện trong đợt sóng, há to khuôn miệng như chậu máu, dường như muốn cắn nuốt Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350684/chuong-2407.html