Chương trước
Chương sau



Nhân Nhân bên cạnh đang vô cùng lo lắng, không khỏi nhìn về phía Tiếu Văn Nguyệt, nháy mắt với cô, muốn cô thuyết phục Diệp Thiên, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại chỉ cười trừ, dường như hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ tiếp tục ở cạnh Diệp Thiên.

"Ha ha!"

Hứa Xương Bình giận quá hóa cười, hưng phấn nói: "Cậu nhóc, ở tỉnh Giang Nam rộng lớn này, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với lão già tôi như thế đấy!"


Ông ta nhìn Diệp Thiên hồi lâu, ánh mắt dần sẫm lại.

"Tôi không biết cậu có chỗ dựa như thế nào, hay là chỉ kiêu ngạo ngông cuồng!"

"Nhưng với kiểu nghé con không biết sợ cọp như cậu, tôi cảm thấy rất đáng khen, cho dù trước đây cậu có ân oán gì với Bác Nhiên, coi như bỏ qua hết!"

Hứa Xương Bình nói xong liền quay đầu nhìn Hứa Bác Nhiên: "Cho dù cháu có ân oán gì với cậu nhóc này, đều coi như xong, có rõ chưa?"

Hứa Bác Nhiên đương nhiên không dám trái lời, lập tức gật đầu.

Những người xung quanh thấy vậy đều thầm gật đầu, khâm phục tính cách thẳng thắn của Hứa Xương Bình, tất cả đều cảm thấy Diệp Thiên vô cùng ngu xuẩn, giống như một tên hề nhảy múa làm trò nực cười trước một ngọn núi lớn vậy.

"Thú vị đấy!"

Diệp Thiên tỏ ra không hề bận tâm, lúc này liền nở nụ cười, nhưng cậu không ngờ Hứa Xương Bình lại không thèm làm khó, ngược lại còn chuẩn bị tha cho mình một mạng.

"Hứa Xương Bình ông quả nhiên xứng với vị trí người đứng đầu của gia tộc số một Kim Lăng, khí độ không hề tầm thường, lúc trước là do tôi quá võ đoán rồi!"

"Nếu ông đã hào phóng như thế, tôi sẽ rút lại những gì đã nói trước đó!"

Diệp Thiên chỉ vào Hứa Bác Nhiên: "Lúc nãy tôi bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi, sau đó tự chặt đứt cánh tay của mình, chuyện này coi như xong!"

"Bây giờ vì nể mặt ông, tôi chỉ cần anh ta quỳ xuống xin lỗi là được!"

"Cậu nói cái gì?"

Hứa Bác Nhiên nghe xong, lập tức nổi điên.

Cậu ta không ngờ Hứa Xương Bình đã đích thân đứng ra hòa giải mâu thuẫn giữa hai người, nhưng Diệp Thiên lại không hề nhân nhượng, vẫn yêu cầu cậu ta quỳ xuống xin lỗi, đây cũng giống như tát thẳng một bạt tai vào mặt nhà họ Hứa.

Nhân Nhân ở cạnh trợn to hai mắt, bất lực nhìn Diệp Thiên.

Nếu là người khác, nhất định sẽ nghe lời Hứa Xương Bình mà nhượng bộ, nhưng Diệp Thiên lại giống như một kẻ ngốc, không những không cảm kích, thậm chí còn nằng nặc đòi Hứa Bác Nhiên phải quỳ xuống xin lỗi.

Hứa Xương Bình là người đứng đầu của một gia tộc lớn, có bản lĩnh phi thường, ông ta sẽ không bao giờ do dự chuyện sinh sát, Diệp Thiên đúng là đang tự tìm cái chết mà.

"Cậu nhóc, đừng có mà không biết điều!"

Quả nhiên, sắc mặt của Hứa Xương Bình đã thay đổi, sự lạnh lùng tràn ngập trong mắt ông ta.

"Tôi đã cho cậu mặt mũi rồi, vậy mà cậu vẫn không biết tốt xấu, hay là cậu cho rằng nhà họ Hứa tôi không biết giận?”

Diệp Thiên buông hai tay, cười nhẹ nói.

"Ông mới nói một câu rất tốt, kiêu ngạo cần phải có bản lĩnh, lời nói ra thì phải trả giá!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.