Chương trước
Chương sau

“Ở vùng đất Kim Lăng này, chỉ cần anh Hứa nói một câu thì cậu sẽ không còn lại chút dấu vết nào đâu. Làm người đừng có ngông cuồng quá!”.

Người xung quanh cũng cười ầm lên, Diệp Thiên đứng ở một bên, một mình lẻ loi, không ai giúp đỡ.

Lúc này, Nhân Nhân vô cùng hoảng hốt. Cô ta liếc nhìn Cố Giai Lệ đang chuẩn bị dẫn chương trình cho hoạt động. Nhớ tới tình cảm của Cố Giai Lệ đối với Diệp Thiên, cô ta lập tức cắn răng, bước một bước đến trước mặt Diệp Thiên, hơi khom người trước Hứa Bác Nhiên.


“Anh Hứa, ngại quá, anh ấy là người ngoại tỉnh đến, không phải người Kim Lăng, không biết danh tiếng của anh!”.

“Hôm nay, anh ấy không biết tốt xấu, động chạm đến anh và anh Trịnh, tôi thay anh ấy xin lỗi anh, mong anh rộng lượng đừng chấp nhặt với anh ấy được không?”.

Nhân Nhân nói đoạn, vẻ mặt nghiêm túc, khom lưng với Hứa Bác Nhiên.

Lúc này, cô ta lại khiến Diệp Thiên chú ý đến. Cậu thật sự cảm thấy bất ngờ, ban đầu Nhân Nhân không ưa gì cậu, chế giễu cậu hết mức, bây giờ lại khom người xin lỗi Hứa Bác Nhiên vì chuyện của cậu?

Vẻ mặt Nhân Nhân rất nghiêm túc. Nói thật, trong lòng cô ta cũng không muốn quản chuyện Diệp Thiên, nhưng nể mặt Cố Giai Lệ, cô ta phải quan tâm.

Cô ta xuất thân từ gia đình bình thường, tuy không thiếu tiền, nhưng vẫn thua xa cuộc sống giàu có của giới thượng lưu. Ở Học viện nghệ thuật, rất nhiều người có gia thế tốt hơn cô ta, cũng có không ít người đồng ý bán thân để được sống sung túc.

Nếu không vì sự quan tâm của Cố Giai Lệ, bây giờ nói không chừng cô ta đã đi vào con đường này, trong lòng cô ta luôn cảm kích vì chuyện này. Diệp Thiên là người mà Cố Giai Lệ ngày đêm mong nhớ, dù cô ta có từ bỏ tôn nghiêm của mình cũng phải giúp Cố Giai Lệ bảo vệ cậu, dù cho người này là một “kẻ tồi tệ” không hơn không kém trong mắt cô ta!

Nghe cô ta nói vậy, trong mắt Hứa Bác Nhiên dâng lên niềm hứng thú.

“Cô muốn xin lỗi thay cậu ta sao?”.

Khóe miệng cậu ta vẽ nên một đường cong quỷ quyệt.

“Cô đã muốn xin lỗi thay cậu ta, có thể, hôm nay sau khi hoạt động quan hệ hữu nghị kết thúc, ở khách sạn Mặt Trời Không Lặn sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng, hãy đến đó tìm tôi!”.

Nhân Nhân nghe vậy lập tức run lên, vẻ mặt đông cứng.

Cô ta là sinh viên khoa Nghệ thuật, cũng xem như đã bước một nửa vào giới giải trí, đương nhiên cô ta biết câu này có nghĩa gì.

Suy nghĩ của cô ta thay đổi nhanh chóng, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì định tạm thời đồng ý. Suy cho cùng, mặc dù nhà họ Hứa thế mạnh, nhưng nếu Cố Giai Lệ ra mặt, có lẽ bọn họ cũng sẽ nể mặt Cố Giai Lệ, có thể giải quyết chuyện này.

Lúc cô ta chuẩn bị lên tiếng trả lời, Diệp Thiên lại đưa tay, nhẹ nhàng kéo cô ta sang một bên.

“Cô không cần thay mặt tôi, cô cũng không thay mặt được tôi!”.

Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Hứa Bác Nhiên, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Anh tên Hứa Bác Nhiên phải không, không biết Hứa Bác Thuần có quan hệ gì với anh?”.

Hứa Bác Nhiên nghe vậy, cảm thấy hơi kì quái, không biết vì sao Diệp Thiên lại nhắc tới người anh đã mất của mình.

Nhưng cậu ta vẫn lạnh lùng trả lời: “Hừ, ở Kim Lăng rộng lớn này, ai mà không biết đó là anh cả tôi”.

“Hóa ra là anh cả của anh!”.

Giữa mi mày Diệp Thiên hiện lên nét cười khó hiểu, ánh mắt vô cùng sâu xa.
“Vậy anh có biết anh ta chết thế nào không?”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.