Chương trước
Chương sau

Lúc này, rất nhiều người học võ ở khu vực Trung Hải đều quay đầu nhìn về hướng vầng sáng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Có hoàng cấp xuất thế ở Trung Hải này, lẽ nào là người của nhà Mộ Dung?”

Vì sự xuất hiện của vầng sáng này, những tổ chức đang chuẩn bị hành động ở nước ngoài chỉ đành tiếp tục yên lặng ẩn mình, gạt bỏ kế hoạch thiết lập trật tự mới ở Trung Hải.


“Ông nội, ông đạt hoàng cấp rồi!?”

Mộ Dung Thu Đệ đứng trên tầng lầu đã cảm nhận được luồng khí tức mạnh hơn lúc trước rất nhiều của Mộ Dung Vô Địch, khuôn mặt ngập tràn sự vui mừng.

Còn Mộ Dung Vô Địch nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Diệp Thiên, quỳ một gối trước mặt cậu, chắp tay hành đại lễ với Diệp Thiên.

“Cúi đầu tạ ơn ân công!”

Diệp Thiên không để lộ biểu cảm gì, chỉ bình thản nói: “Hãy nhớ lấy lời hứa của ông, bảo vệ nhà họ Diệp mười năm!”

“Nếu ông không giữ lời, chắc cũng rõ hậu quả rồi!”

“Tôi có thể cho ông sức mạnh thì cũng có năng lực lấy lại nó từ chỗ ông!”

Diệp Thiên chỉ tuỳ ý dùng chút công phu đã có thể khiến một người sắp chết tới nơi đạt được hoàng cấp. Trong lòng Mộ Dung Vô Địch, thủ đoạn này của cậu chẳng khác nào thần tiên. Lời của Diệp Thiên, ông ta đâu dám làm trái.

“ n công cứ yên tâm, đừng nói mười năm, chỉ cần Mộ Dung Vô Địch tôi còn sống, bất kể kẻ nào dám động tới nhà họ Diệp đều sẽ là kẻ thù của tôi!”

“Được!”, Diệp Thiên bình thản bước đi, đạp chân vào không trung, bóng người dần biến mất, chỉ còn giọng nói vọng lại.

“Trong vòng ba ngày, ông tới nhà họ Diệp ở thủ đô, ngoài việc bảo vệ nhà họ Diệp, ông cũng cần để mắt tới nhà họ Long!”

“Nhà họ Long?”, Mộ Dung Vô Địch ngẩn người một chỗ. Ông ta đang định hỏi cho rõ mọi chuyện thì Diệp Thiên đã biến mất tăm.

“Ông nội, ông thực sự định ở lại bảo vệ nhà họ Diệp mười năm sao? Ông là vua của Trung Hải đó. Mặc dù Diệp Đế vương giúp ông đạt được hoàng cấp, nhưng để ông làm hộ vệ mười năm cho nhà họ Diệp, vậy có thiệt thòi cho ông quá không?”

Mộ Dung Thu Đệ nhìn Mộ Dung Vô Địch, trầm giọng nói.

“Thu Đệ, thế giới này không có gì là miễN phí hết!”

“Diệp Đế vương cứu ông một mạng, lại còn giúp ông đạt tới hoàng cấp, đây là ơn tái tạo. Từ nay trở đi, ông cần cung phụng cấu ấy như thần!”

“Chỉ mười năm thôi, chớp mắt cái là qua. Từ này về sau, Trung Hải đành dựa vào cháu và bố cháu rồi!”

Trong lòng Mộ Dung Thu Đệ cảm thấy hoang mang. Cô ta biết, thời đại mới của Trung Hải sắp tới rồi.

Tây Âu đại lục, lâu đài cổ Desura, đây là toà lâu đài cổ nổi tiếng nhất của phương Tây, độc nhất vô nhị. Nó chứa đựng cả nghìn năm lịch sử, nhưng bất kể thời gian có tàn phá cỡ nào, toà lâu đài cổ này vẫn hiên ngang sừng sững.

Mặc dù nhìn toà lâu đài này đã cũ kỹ vô cùng, nhưng xung quanh nó không hề có một cọng cỏ dại, một vùng trống rỗng.

Ngay lúc này, một tia sáng màu đỏ máu lao tới, sau đó hoá thành dáng người, đứng ngay trước toà lâu đài.

Người này đã từng có một trận chiến với Diệp Thiên tại lâu đài Ogli – Lenfa Ogli. Ông ta đường đường là người sáng lập nên gia tộc Ogli, vậy mà hiện giờ nhìn như một tín đồ sùng đạo.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.