Diệp Thiên nhìn xuống phía dưới dãy núi, bàn tay vươn ra thăm dò, để nguồn linh lực nồng đậm, thuần tuý kia xuyên qua lòng bàn tay cậu. Một cảm giác kỳ lạ đến khó hiểu lướt qua đầu ngón tay Diệp Thiên.
“Đây chính là linh lực?”
Cho dù một người có sức mạnh như Diệp Thiên cũng buộc phải rung động. So với linh khí ở thế tục, không rõ linh lực này mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. Diệp Thiên mới chỉ hấp thu một chút linh lực để cung cấp cho sự hoạt động của Phệ Thiên Huyền Khí mà còn hơn hẳn lúc trước cậu mất ba ngày ba đêm để Phệ Thiên Huyền Khí tự vận động. Xem ra, nếu cậu liên tục hấp thụ linh lực này ngày đêm, tốc độ tăng tiến sức mạnh sẽ nhanh hơn trước đây rất nhiều.
Cậu đi đến bên vách núi, nhìn thẳng xuống dưới, Theo cảm nhận của cậu, nơi trung tâm sâu nhất của mạch núi này có một bức vách vô cùng bí ẩn, nói đúng hơn là một kết giới.
Cậu có thể cảm nhận, kết giới này được ngưng tụ bởi một sức mạnh khác hẳn với thế tục, hơn nữa lúc này còn đơn phương mở ra. Điều này có nghĩa, người ở phía bên kia kết giới có thể bước ra nhưng người ở bên này không thể bước vào.
Người muốn cố gắng bước vào kết giới đó ít nhất cũng phải có được sức mạnh ngang ngửa người tạo ra kết giới. Mặc dù Diệp Thiên luôn rất tự tin nhưng cậu buộc phải thừa nhận, sức mạnh hiện giờ của cậu không thể bằng năng lực này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cao-thu-tu-chan/350626/chuong-2349.html